Tam Thốn nhân Gian

Chương 840

Chương 840Chương 840
CẢNH CÁO VÀ UY
HIẾP!
Nếu đổi lại là bản thể ở đây thì có lẽ Vương Bảo Nhạc sẽ nói một câu không dám. Thân thể Bản Nguyên của hắn bây giờ, tuy cũng gần như bách độc bất xâm, nhưng trên đời này vẫn có rất nhiều cách để hạ độc pháp thân của hắn, chẳng qua giá trị rất lớn, e là chẳng mấy người nỡ lấy ra để hạ độc mình.
Nên Vương Bảo Nhạc chỉ nhướng mày một cái thì lập tức cười lớn đầy phóng khoáng, một bộ không sợ sinh tử, hoặc nên nói là không biết sống chết là gì.
“Rượu của Khô Linh đạo hữu, Long Nam Tử đương nhiên là muốn uống rồi!” nói đoạn, thân thể của Vương Bảo Nhạc nhoáng lên một cái, phóng thằng lên tầng
thiên thạch đó. Hắn lướt nhanh qua từng tảng thiên thạch, cũng chẳng để ý tới đám tu sĩ quân đoàn Tử Ngọ đang nhìn mình chằm chằm kia, lướt qua chỗ của năm Giả Tiên để tới tảng thiên thạch mà Khô Linh Đạo Nhân đang ngồi.
Vương Bảo Nhạc chẳng chút câu nệ, sau khi tới nơi thì ngồi xuống đối diện với Khô Linh Đạo Nhân, cầm lấy chén rượu trên bàn rồi ngửa đầu uống cạn, cũng không màng đến chuyện rượu này có ngon hay không mà chỉ mở miệng khen.
“Rượu ngon!”
Lời này vừa ra, ánh mắt của Khô Linh Đạo Nhân đang ngồi đối diện hắn chợt lóe lên. Sau khi quan sát Vương Bảo Nhạc thật kĩ vài Lân, Khô Linh Đạo Nhân đặt khúc xương trong tay xuống, cũng mặc kệ tay mình bám dãy dẫu mỡ, cầm chén rượu của mình lên dốc cạn, tiếp theo lại thản nhiên nói.
“Long Nam Tử, với tu vi Giả Tiên của ngươi mà cũng dám tới khiêu chiến quân đoàn thứ hai của ta, chẳng lẽ ngươi chán sống rồi à?”
“Thử thì chẳng phải sẽ biết à?” Vương Bảo Nhạc mỉm cười, cầm lẩy bầu rượu tự rót cho mình một chén.
“Nếu ngươi thua thì sao?” Khô Linh Đạo Nhân bình tĩnh như thường, tiếp tục hỏi.
“Chắc là sẽ không thua đâu.” Vương Bảo Nhạc uống hết chén rượu thì liếm môi. Lúc trước hắn khen không sai, hương vị của rượu này đúng là không hề tàm thường.
“Nếu thắng?” Khô Linh Đạo Nhân lại hỏi tiếp.
“Sau khi thắng, đương nhiên là phải chuẩn bị để khiêu chiến với quân đoàn thứ nhất rồi.” Vương Bảo Nhạc chớp mắt, nhìn về phía Khô Linh Đạo Nhân.
Khô Linh Đạo Nhân nheo mắt lại nhìn Vương Bảo Nhạc một hồi, đột nhiên bật cười. Hắn từ từ giơ tay phải lên, tu vi toàn thân ầm ầm bộc phát, khí thế Linh Tiên trung kỳ lập tức lan ra xung quanh. Đồng thời năm Giả Tiên ở xung quanh cũng thả tu vi ra. Mười vạn tu sĩ quân đoàn Tử Ngọ ở xung quanh cũng vậy. Trong lúc nhất thời, khiến cho khu vực thiên thạch này như có gió lốc vũ trụ tung hoành.
Từ xa nhìn lại, nơi này giống như biến thành một dòng xoáy khổng Lô, hệt như miệng hung thú muốn nuốt chửng Vương Bảo Nhạc.
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc bên này cũng lóe tia sáng lạnh, bộ giáp Đế Hoàng lập tức xuất hiện trên người, hồng tinh vận chuyển, dao động Linh Tiên cũng bộc phát. Lại có khí thế bức người tản ra ở trình độ nhất định, mặc dù không bằng Khô Linh, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy hình như có thể đánh một trận!
cảm giác này một mặt là đến từ những kinh nghiệm và sự tự tin của Vương Bảo Nhạc, mặt khác là do lửa Hàng Tinh trong cơ thể hắn. Lòng tin do những thứ này tạo thành lập tức bị Khô Linh Đạo Nhân phát hiện, ông ta nheo mắt lại, sau khi dò xét Vương Bảo Nhạc thật kĩ thì lại dần hạ bàn tay phải đã giơ lên cao xuống.
Sau khi buông xuống, dao động tu vi của những tu sĩ quân đoàn Tử Ngọ xung quanh cũng lắng xuống, năm Giả Tiên kia cũng vậy. Mãi cho tới khi tu vi của bản thân Khô Linh cũng biến mất thì bàu không khí giương cung bạt kiếm khi nãy cũng tan biến như mây khói.
Chuyện này khiến cho ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, trong lòng như nảy ra một suy đoán, nên cũng tản bộ giáp Đế Hoàng đi, tiếp tục ngồi đó nhìn Khô Linh.
Hai người cách một chiếc bàn, nhìn nhau chừng ba giây, Khô Linh Đạo Nhân mới thu hồi ánh mắt, thản nhiên hỏi.
“Có thích rượu của ta không.”
“Cũng không tệ lắm.” Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ, cũng mỉm cười đáp.
“Rượu thì tặng ngươi đấy. Quân đoàn Tử Ngọ nhận thua!” Khô Linh Đạo Nhân đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, thanh âm rền vang như thiên lôi như muốn truyền sâu vào trong hư vô vậy. Sau khi nói xong, hắn lại cười lớn, xoay người rời khỏi tảng thiên thạch này. Tất cả tu sĩ và chiến hạm của quân đoàn Tử Ngọ ở xung quanh cũng lần lượt rút lui, từng người nối gót Khô Linh Đạo Nhân, Lân lượt bay vào chỗ sâu bên trong biển thiên thạch.
Chẳng bao lâu sau, khu vực này đã không còn bất kỳ tu sĩ nào khác ngoại trừ Vương Bảo Nhạc.
“Thú vị lắm.” Vương Bảo Nhạc ngồi đó, nheo mắt nhìn theo, sau đó lại cầm bầu rượu lên uống một hớp lớn. Trong lòng hán cũng đã hoàn toàn hiểu rõ. Thực tế sau
khi tới đây thì hắn đã có một suy đoán, biểu hiện của Khô Linh Đạo Nhân sau đó đã khiến hắn càng thêm xác định về suy đoán của mình.
Suy đoán này chính là... Khô Linh Đạo Nhân không muốn đánh!
Cũng giống như Lăng u Tiên Tử và quân đoàn trưởng thứ tư vậy, bọn họ chọn cách giúp đỡ khác nhau, mục đích chính là để tiêu hao những quân đoàn khác, mặc dù mục tiêu là quân đoàn thứ nhất, nhưng nếu có thể tiêu hao quân đoàn thứ hai thì đương nhiên cũng không tệ.
Về phần Khô Linh Đạo Nhân này, có thể trở thành một quân trưởng, lại có tu vi Linh Tiên trung kỳ, đương nhiên cũng không thể là kẻ ngu dốt được. Dã tâm của hắn ta cũng không hề nhỏ, nên sau khi phát hiện tu vi chiến lực của Vương Bảo Nhạc, kết hợp với một vài tin tức mà mình biết được, cuối cùng xác định Vương Bảo Nhạc lúc này thật sự có đủ sức gây uy hiếp cho quân
đoàn thứ hai thì ông ta lập tức chọn cách nhận thua.
Rõ ràng, theo hắn thấy thì việc nhận thua cũng chẳng mất mặt gì, mục đích của hắn rất đơn giản, thậm chí đây còn là dương mưu chứ không phải âm mưu nữa. ông ta muốn thấy Vương Bảo Nhạc liêu chết với quân đoàn thứ nhất!
Như vậy thì đây sẽ là cơ hội nghìn năm một thuở với ông ta!
So với việc có được cơ hội đó, Khô Linh Đạo Nhân chẳng bận tâm tới chuyện thắng thua nhất thời.
“Toàn là cáo già cả.” Vương Bảo Nhạc uống cạn rượu trong bầu thì đứng dậy, rời khỏi tâng thiên thạch này. Nhưng khi Vương Bảo Nhạc sắp bước vào dòng xoáy truyền tống để quay về quân đoàn Liệt Mệnh của mình thì hắn lại bất chợt dừng bước, nghiêng đâu nhìn về tinh không ở phía xa.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc nhìn qua thì vùng tinh không đó lại nổ vang, có thể thấy giống như có hai bàn tay vươn ra từ một không gian khác, bắt lấy hư vô xung quanh rồi kéo mạnh ra ngoài, xé ra một lỗ hổng lớn giữa những tiếng nổ mạnh.
Bên trong lỗ hổng là một thân ảnh vô cùng cao lớn, toàn thân đen kịt, người mọc đầy gai nhọn. Thoạt nhìn đã thấy khí thế phi phàm, dao động tu vi nằm vào Linh Tiên trung kỳ, đúng là... Nhất Niệm Tử của quân đoàn thứ nhất!
Sau lưng ông ta còn có chín cỗ dao động, có nam có nữ, trên người bọn họ đều mặc chiến giáp phi phàm. Mặc dù không phải pháp hạm, nhưng cũng có thể tăng cường chiến lực của bọn họ. Chín cỗ dao động này đúng là Giả Tiên. Chín người bọn họ dĩ nhiên chính là chín vị chiến tiên dưới trướng quân đoàn thứ nhất!
Phía sau còn có vô số chiến hạm, kéo dài vô biên vô hạn, đủ để khiến kẻ khác nhìn thấy đều phải chấn động không thôi. Lại
càng không càn phải nói, giữa vô số chiến hạm đó lại có năm chiếc... pháp hạm phát ra dao động Linh Tiên!!
Nám chiếc pháp hạm này khiến cho đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại.
Ở phía sau cùng lại có một tòa cung điện lơ lửng, tuy không thấy người ở bên trong, nhưng khí tức có thể trấn áp tinh không, quét ngang tất cả Linh Tiên phát ra từ đó đã nói rõ thân phận của người ở trong đó.
Đúng là... đệ nhất nhân chỉ đứng dưới lão tổ của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông, quân đoàn trưởng Linh Tiên đại viên mãn của quân đoàn thứ nhất, cổ Mặc!
“Long Nam Tử, ta cho ngươi thêm một cơ hội, gia nhập quân đoàn thứ nhất của ta.” Vương Bảo Nhạc hãy còn chấn động thì Nhất Niệm Tử lại lạnh lùng lên tiếng, âm thanh xuyên qua khe không gian, vang vọng khắp nơi này.
Đây không phải lời mời mà là uy hiếp, cũng không phải hỏi ý mà là cảnh cáo!
Vương Bảo Nhạc im lặng, hắn không quan tâm tới Nhất Niệm Tử, chín Giả Tiên kia cũng vậy. Nhưng nám pháp hạm lại mang tới áp lực không nhỏ cho hắn, lại càng không càn phải nói tới cổ Mặc kia...
“Không nói gì à? Cũng được, bản tọa sẽ cho ngươi một cơ hội khác, chẳng phải ngươi ngứa mắt ta lắm à, ta sẽ chờ ngươi tới khiêu chiến!” Nhất Niệm Tử nheo mắt lại, mở miệng lăn nữa.
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên nhìn Nhất Niệm Tử với ánh mắt vô cùng bình tĩnh, sau đó lại nhìn tư thế đã chuẩn bị sẵn sàng đón địch ở bên kia khe hở, không nói lời nào mà xoay người bước thẳng vào trong dòng xoáy truyền tống, thân ảnh cũng lập tức biến mất.
Sau khi hắn rời đi, trong mắt Nhất Niệm Tử cũng xuất hiện vẻ tiếc nuối. Nếu như vừa rồi Vương Bảo Nhạc thật sự qua khiêu
chiến thì mọi chuyện đã đơn giản rồi, vì xét từ góc độ nào đó thì đây đã xem như khiêu chiến với quân đoàn thứ nhất.
“Đành vậy, vốn dĩ hắn ta cũng chằng phải kẻ ngu, sao lại không nhìn ra vấn đề.” Nhất Niệm Tử thì thào một câu rồi xoay người lại, cung kính cúi đầu với cung điện ở phía xa. Sau đó vung tay phải lên, vết nứt hư vô bị xé mở lập tức khép lại, tinh không trở lại như cũ.
Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc thông qua truyền tống quay về quân đoàn Liệt Mệnh, sau khi bước ra thì sắc mặt cũng sa săm xuống. Hắn im lặng đứng đó hồi lâu, trong mắt ánh lên vẻ quyết đoán, giơ tay phải lấy thẻ ngọc liên lạc với Tạ Hải Dương ra, truyền âm thẳng cho hắn ta.
“Hải Dương đạo hữu, tin tức mà ngươi nói lúc trước ấy, nếu như nó thật sự ẩn chứa tạo hóa có thể giúp ta tấn chức Linh Tiên, vậy thì... Ta sẽ lấy!”
"filepos0017939565">

Bạn cần đăng nhập để bình luận