Tam Thốn nhân Gian

Chương 842

Chương 842Chương 842
THỜI Cơ!
LÚC Vương Bảo Nhạc bị truyền tống vào trong nội bộ hoàng láng thì lập tức cảm thấy không đúng. Đồng thời trong chợ cách ván minh Thần Mục vô cùng xa xôi kia, trên tầng cao nhất của cửa hàng Tạ gia, sau khi Tạ Hải Dương truyền tống Vương Bảo Nhạc xong bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm. Hắn ta cười tủm tỉm, thì thào nói nhỏ.
"Bảo Nhạc huynh đệ, Tạ Hải Dương ta làm ăn rất đáng tin cậy đấy... Ba nghìn hồng tinh kia không chỉ bao gồm thông tin, mở cửa và truyền tống thôi đâu... Mà còn là thời cơ nữa!"
"Mà thời cơ... Mới là thứ đắt giá nhất, bởi vì nhờ có thời cơ này, khi xuất hiện thì ngươi sẽ biết được hàng loạt thông tin. Thậm chí... sẽ thay đổi một số chuyện trong
tương lai.'
"Với tư cách là người đầu tư của ngươi, ta đã có thành ý lắm rồi!"
Tạ Hải Dương mỉm cười đặt chén trà xuống.e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
Cùng lúc đó, trong nội bộ hoàng láng trên văn minh Thần Mục. Lúc này Vương Bảo Nhạc đang dừng lại giữa không trung, ánh mắt nghi hoặc, cố gắng cảm nhận lại mọi thứ xung quanh.
"Chẳng lẽ ta thật sự là con cưng của ông trời ư?"
Vương Bảo Nhạc lặng đi, dõi mắt nhìn xung quanh. Hắn thật sự không cảm nhận được một chút cảm giác bài xích nào giống như lời Tạ Hải Dương đã kể trước đó.
Nếu như chỉ không cảm nhận được gì thì cũng thôi đi, nhưng trong thần thức của hắn, dường như vạn vật trong nội bộ hoàng lăng, thậm chí là cả thế giới này... Đều tạo cho bản thân một loại cảm giác
thân thiết và nhiệt tình rất khó diễn tả.
Ví dụ như... Ánh mắt của hắn quét đến đâu thì thực vật ở nơi đó lập tức lắc lư như đang chào đón, hoặc ví như... Lúc hán đang đứng giữa không trung thì bỗng nhiên có gió thổi đến dưới chân, đỡ lấy người hắn như sợ hắn sẽ tốn linh lực vậy.
Mọi thứ ở đây không khỏi khiến ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, trong đầu lập tức xuất hiện một suy đoán.
"Có lẽ... Là do ta tu luyện Yểm Mục Quyết chăng? Nên được xem như người có huyết mạch hoàng tộc? Hay là... Thật ra không có huyết mạch hoàng tộc gì cả, chỉ cần tu luyện pháp quyết Thần Mục thì sẽ phù hợp với yêu càu ngay?"
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, hắn cảm thấy có lẽ suy đoán này không sai.
"Nhưng, không hiểu sao ta vẫn cảm thấy chuyện này quá đỗi quỷ dị..."
Vương Bảo Nhạc thì thầm, ánh mắt đầy ngờ vực. Sau một hồi trăm ngâm, hắn bèn đáp xuống mặt đất. Vương Bảo Nhạc nhìn đám thực vật đang lắc lư ở xung quanh, rồi lại dõi mắt nhìn về phía những gốc cây ở gần mình. Cuối cùng hắn đi về phía một gốc đại thụ mọc rất nhiêu quả nhỏ, khi đi tới trước mặt nó thì hắn bỗng nói.
"Nếu được ăn quả to hơn thì tốt quá."
Vừa dứt lời, gốc đại thụ kia đột nhiên chấn động vài cái. Tất cả quả trên cây lập tức héo rũ, chỉ có một quả gần Vương Bảo Nhạc nhất là không hề hấn gì. Thay vào đó, nó nhanh chóng phình to ra, chỉ sau vài hơi thở thì quả trái cây vốn chỉ to bằng đầu ngón tay kia đã lớn bằng nắm đấm.
Khi Vương Bảo Nhạc thấy cảnh này thì không khỏi hít sâu một hơi, lòng thâm nghĩ:
"Đúng là có vấn đề, cho dù ta tu luyện Yểm Mục Quyết thì cũng không thể khiến nơi đây thay đổi tới mức này được".
Sâu trong mắt Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên lạnh lẽo, sự khác thường này đã khiến hắn cảnh giác cao độ, trong lòng cũng đã có một suy đoán. Nhưng suy đoán này chỉ vừa lóe lên trong đầu thì đã bị hắn dằn xuống. Ngay cả bao nỗi nghi hoặc cũng bị hắn giấu đi, thậm chí hắn còn không thèm suy nghĩ tới. Đương nhiên, vẻ mặt của hắn cũng không có gì khác thường.
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, cố gắng làm mình trở nên vô cùng đắc ý.
"Xem ra ta thật sự là con cưng của ông trời rồi."
Vương Bảo Nhạc thở dài, thầm nghĩ bản thân mình thật sự rất bất đắc dĩ. Rõ ràng hắn đã khiêm tốn lắm rồi, nhưng ông trời cứ thương thầm Vương Bảo Nhạc hắn, nên hắn luôn vô tình trở thành con cưng của ông trời ở mọi nơi.
"Nếu vậy thì... Ta cũng không còn bị hạn chế về mặt thời gian nữa..."
Vương Bảo Nhạc sờ bụng cảm khái, sau đó cơ thể hắn nhoáng lên, nhờ sự trợ giúp của gió nên tốc độ của hắn cũng tăng nhanh. Thăn thức tỏa ra, toàn thân bay thẳng về phía trước.
Dường như lúc này, suy nghĩ của hắn cũng trở nên vô cùng đắc ý, cứ như hắn cũng không nghi ngờ gì cả. Cho dù có người đang cố nhìn trộm nội tâm của hắn thì cũng rất khó nhìn ra manh mối gì, nhưng thật ra... Trong thức hải của Vương Bảo Nhạc lúc này, bàn tay Hành Tinh được nuôi dưỡng bởi lửa hàng tinh đã chuẩn bị bộc phát bất cứ lúc nào.
Điêu này có nghĩa là sâu trong lòng Vương Bảo Nhạc... Đã cảnh giác đến mức không thể cảnh giác hơn được nữa!
Đây là một cách tự thôi miên bản thân, nói cách khác thì chính là lừa gạt chính mình. Nhờ vậy hắn mới có thể vừa cảnh giác vừa không lộ ra chút sơ hở nào, thậm chí còn khiến người khác nghĩ rằng hắn đang vô cùng đắc ý.
Vương Bảo Nhạc nghênh ngang đắc ý bay v'ê phía trước. Khu hoàng lăng này khá lớn, với tốc độ của Vương Bảo Nhạc mà cũng phải mất nửa nén nhang mới có thể đi hết nơi này. Nhưng sau khi Vương Bảo Nhạc bay khỏi nơi đây không lâu thì hán bỗng dừng lại lẫn nữa, ánh mắt trở nên quái lạ. Lúc nghiêng đâu nhìn v'ê bên phải, toàn thân Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên mơ hồ, sau đó biến mất tám.
Khoảng hai mươi hơi thở sau, có bảy tám đạo cầu vồng xuất hiện trên bàu trời đối diện nơi Vương Bảo Nhạc biến mất. Tốc độ của những người này cũng không quá nhanh, tu vi tỏa ra cũng chỉ có Nguyên Anh. Ai nấy đều mặc quàn áo sang trọng, vẻ mặt của mỗi người đều rất kiêu ngạo. Thậm chí trên người bọn họ còn tỏa ra khí tức của pháp quyết Thần Mục. cả nhóm bay ngang qua chỗ Vương Bảo Nhạc biến mất.
Khi bay qua, bọn họ không h'ê chú ý tới chuyện có một làn khói đen đột nhiên xuất hiện trên tóc người tu sĩ trung niên bay ở
cuối cùng. Làn khói đó quấn quanh người này xong chui vào lỗ tai của hắn ta, khiến cơ thể hắn ta đột nhiên run rẩy, không gian xung quanh như bị vặn vẹo trong một thoáng.
Những tu sĩ bay ở phía trước không ai chú ý tới cảnh này, sự vặn vẹo trong chớp mắt đó là do Vương Bảo Nhạc biến thành vẻ ngoài của người này. Sau khi biến xong thì hắn phong ấn tên xui xẻo kia lại rồi nhét vào túi trữ vật.
Thậm chí Vương Bảo Nhạc còn sẵn tiện sưu hồn tên này sơ một lượt.
"Hoàng tộc..."
Lúc Vương Bảo Nhạc biến thân đi theo những tên tu sĩ này, ánh mắt hắn hơi lóe lên. Thông qua sưu hồn, hắn đã biết những người này đều là đệ tử hoàng tộc, đồng thời cũng biết được mục đích và công việc của họ khi đến đây.
"Hoàng đế Thần Mục đời này sắp mở cửa nghĩa địa ra, tất cả tu sĩ hoàng tộc đều phải phụng mệnh về đây à? Thú vị đấy, thời cơ mà Tạ Hải Dương tìm cho ta đúng là quá tốt..."
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại. Bởi vì tên bị hắn sưu hồn cũng không biết được bao nhiêu thông tin, nên Vương Bảo Nhạc cũng chỉ biết được đại khái. Nhưng hắn cũng không sốt ruột, suốt đường hắn chỉ trầm mặc đi theo mọi người. Nửa canh giờ sau, bọn họ đã đi tới trung tâm của hoàng lăng!
Từ xa, Vương Bảo Nhạc đã thấy được ở đây có một pho tượng cực lớn. Pho tượng kia cúi đầu nhìn xuống chúng sinh, khuôn mặt không có mũi miệng mà chỉ có một con mắt cực lớn!
Tuy được làm bàng đá, nhưng lúc Vương Bảo Nhạc nhìn thấy con mắt kia, Yểm Mục Quyết trong cơ thể hắn lại tự động vận chuyển. Hắn lập tức áp chế nó lại, bình tĩnh đi theo những tu sĩ kia đến gần pho tượng.
Lúc này... Đã có hàng trăm tu sĩ tập trung tại đây.
Hình như những tu sĩ này không phải cùng một nhóm. Bọn họ chia thành hai phe, một phe ở phía ngoài. Những người này khoảng hơn ba mươi người, mặc trường bào bảy sắc, đeo mặt nạ màu tím, khí tức sắc bén, sát khí nồng đậm. Tu vi của họ cũng rất kinh người, ngoài năm người có tu vi Thông Thần ra, có một người trong đó được Vương Bảo Nhạc cho rằng chắc chắn là Linh Tiên!
Phe này có một đặc điểm chung là trên người tất cả đều có mùi máu tanh, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy trong tay mỗi người đều cầm một miếng ngọc bội màu máu!
Dường như mùi máu tanh mà những miếng ngọc bội này tỏa ra có thể giúp họ triệt tiêu phần nào sự bài xích ở nơi đây, khiến cho không gian xung quanh họ không có bất cứ hiện tượng bài xích nào.
Khi Vương Bảo Nhạc thấy được cảnh này thì không khỏi nheo mát lại, sau đó tiếp tục nhìn sang phe còn lại.
Nhóm người kia đứng gần pho tượng, quần áo của bọn họ rất sang trọng, trên người đều có chấn động của pháp quyết Thần Mục. Rõ ràng bọn họ đều là người của hoàng tộc, trong đó có bốn người tỏa ra dao động mạnh mẽ nhất.
Bốn người này đều là những lão giả, trong đó có ba vị mặc áo bào tím, tu vi đều đến Thông Thần Đại viên mãn. Ánh mắt bọn họ lạnh như báng, lúc này tất cả đang nhìn v'ê phía người mặc áo bào vàng, đầu đội vương miện, ăn vận trông giống như một vị đế vương.
"Hoàng huynh, như vậy có nghĩa là... Ngươi không chịu phải không?"
Lúc này, một người trong số ba lão giả áo bào tím hỏi với giọng điệu lạnh tanh.
ông ta vừa dứt lời, lão giả nhìn như đế vương kia lập tức run rẩy, vẻ mặt bất đắc dĩ. Ông ta nhìn sang ba lão giả bên cạnh với ánh mắt sợ hãi, sau đó mới nói vẻ chua chát.
"Trẫm thật sự đã cố hết sức rồi, có phải ta không muốn mở ra đâu... Thật sự là do huyết mạch của ta không đủ nồng đậm, dù các ngươi cho ta án loại Huyết Mạch Đan mới thì cũng vậy mà thôi."
"filepos0017983280">

Bạn cần đăng nhập để bình luận