Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình

Chương 283: Mong đợi


Tiếng Ca Hải Yêu vang lên một lần nữa, trong bụi bặm vô tận, những người bi thống tuyệt vọng trên chiến trường này, rốt cục cũng nhớ lại một chuyện trọng yếu.
Nhưng tiếng ca cũng không có chấm dứt vào thời điểm này, ngược lại càng cao vút.
Ký ức của mỗi người cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, chỉ có Ngũ Cửu cùng với Lưu Mộ, đã nhận ra ý đồ chân chính của Nhiếp Trọng Sơn.
Nhiếp Trọng Sơn chán ghét Tòa Tháp, nhưng cũng không chán ghét chiến sĩ chân chính.
"Đừng tưởng rằng đây là quà tặng, tiểu gia hỏa, đây có lẽ là ác ý lớn nhất của ta đối với ngươi. Ít nhất trong mắt của ta, Tòa Tháp là địa phương càng thêm buồn nôn so với ngoài tháp."
Tiếng Ca Hải Yêu khôi phục ký ức đối với dĩa quay của mọi người, lại hơi sửa đổi một ít trận chiến giữa Ngũ Cửu cùng với Ác Ma.
Các chiến sĩ sắp trở về Tòa Tháp, sẽ nhớ rõ Ngũ Cửu anh dũng chiến đấu hăng hái, nhưng sẽ không kinh ngạc đối với thực lực vượt trội của Ngũ Cửu, ở trong trí nhớ của bọn hắn, chân chính kiềm hãm Ác Đọa, là Lưu Mộ Ác Đọa hóa.
Kể từ đó, kế hoạch của Gia ẩn xem như triệt để thất bại. chẳng qua Nhiếp Trọng Sơn, vốn cũng không có ý tứ hợp tác cùng với Gia ẩn.
Quyền phong thổi bay bụi bặm, Nhiếp Trọng Sơn phát động công kích một lần nữa, thân hình Lưu Mộ dứt khoát tiến về phía trước, dùng thân mình làm lá chắn, ngăn cản chính diện!
Khói bụi cuộn trào, nhóm tinh nhuệ hai quân trên mặt đất chỉ có thể nhìn thấy hai thân ảnh mơ hồ đang đối công và va chạm.
Trong bầu trời u ám, âm thanh va chạm kinh khủng kích thích màng tai, mọi thứ trước mắt như là tận thế.
Đây là một cơ hội để trốn thoát khỏi đây, hai con Ác Đọa cường đại đánh túi bụi, như thể không rảnh chú ý đến quanh mình, bọn họ nhao nhao khởi động dĩa quay.
Tiếng Ca Hải Yêu tiêu hao một lượng lớn tinh lực của Nhiếp Trọng Sơn, nhưng quả đấm của nó vẫn trí mạng như trước. Khí lưu kinh khủng như sóng lớn đẩy về hướng Ngũ Cửu.
Ngũ Cửu đứng tại chỗ, tùy ý để cho sóng khí đánh tới. Càng ngày có càng nhiều người rời đi, chỉ có y vẫn luôn không có chuyển động bước chân.
Mãi một lúc sau, y nghe được tiếng rít gào của Lưu Mộ vang vọng ở trong rừng, mới đờ đẫn khởi động dĩa quay.
"Trở về đi Ngũ Cửu! Ta sẽ không dễ dàng chết đi, ta sẽ chờ ngươi ở chỗ này, ta tin tưởng một ngày nào đó, chúng ta sẽ lại tụ họp, mà lúc đó, ngươi sẽ cường đại hơn tất cả Ác Đọa, cũng sẽ tìm được một con đường...có thể làm cho ta quay trở về!"
Trong bảy trăm năm, chưa có ai trong lịch sử được biết đến có thể chuyển từ Ác Đoạ trở lại thành nhân loại.
Ước định này giống như một lời tuyên bố chịu chết.
Nhưng Ngũ Cửu không nói gì, y chỉ là gật gật đầu, đáp ứng lời hứa nặng nề nhất trong cuộc đời mình.
...
...
Tòa Tháp, hai ngày sau.
Câu chuyện về đội trưởng đội 13 của quân đoàn điều tra bên ngoài tòa tháp, người đã chết trong cuộc diễn võ giữa hai đoàn quân, đã lan truyền khắp Tòa Tháp.
Mọi chi tiết về cuộc diễn võ giữa hai đoàn quân, cũng không có lọt ra ngoài, mọi người chỉ biết trong khu vực diễn võ xuất hiện một con Ác Đọa cường đại.
Ác Đọa này dùng sức một mình, đánh tan tinh nhuệ hai quân.
Liền ngay cả Ngũ Cửu chiến lực mạnh nhất quân đoàn điều tra không tuân theo quy định tham gia, cũng không thể cải biến chiến cuộc.
Cuối cùng, Lưu Mộ vì bảo hộ mọi người, sử dụng lực lượng cấm kỵ không nên sử dụng.
Thuẫn của quân đoàn điều tra, đã vĩnh viễn không thể trở lại Tòa Tháp.
Nhóm người quản lý kẻ thống trị quản lý hai quân, sau khi biết về những gì đã xảy ra trong khu vực diễn võ, rất nhanh cũng cảm giác được, tất cả những sự tình này quá trùng hợp.
Đối với sự kiện hai quân diễn võ gặp nguy cơ, họ đã triển khai một cuộc điều tra chi tiết , để tìm hiểu xem liệu có âm mưu nào đằng sau loại trùng hợp này không.
Mà kết quả thắng bại của hai quân diễn võ, tuy tầng cấp người quản lý không có tỏ thái độ rõ ràng, nhưng bất kể là tiếng nói ở tầng dưới cùng, hay là trong nội bộ quân đoàn bảo vệ, đều cho rằng lần diễn võ này, quân đoàn điều tra có biểu hiện tốt hơn.
...
...
Bạch Vụ nhớ được mọi người ở kiếp trước, trong lễ nghi xã giao, đều có tặng quà cáp, phần lớn là tặng nước hoa quả.
Tòa Tháp không có nước hoa quả.
Bạch Vụ chỉ có thể đi đến Cảng Nhặt Nhạnh, lựa chọn thứ khác. Hắn rất hiếm khi tặng quà cho người khác, chủ yếu là vì không có ai xứng đáng để tặng.
Nhưng lần này hắn muốn tặng quà cho hai người, một người là Yến Cửu, một người là đội trưởng.
Quà cho đội trưởng, hắn đã chọn được, nhưng quà cho Yến Cửu, hắn vẫn đang từ từ lựa chọn.
Ở trong chuyện cứu chị dâu lùn này, Yến Cửu cũng có công lao nhất định, Bạch Vụ suy nghĩ một chút, vẫn phải khen thưởng nàng.
Cuối cùng, Bạch Vụ mua một tập tranh. Các bức tranh đều là cảnh bên ngoài tháp, thật giả còn chờ kiểm chứng. Dù sao Yến Cửu cũng rất thích xem những thứ này.
Chọn quà xong, Bạch Vụ đi đến trước phân bộ quân đoàn điều tra.
Sau khi biết sự tình của Lưu Mộ, trong nội tâm của hắn cũng nổi lên một hồi cảm giác trống rỗng.
So sánh với những người khác, biểu hiện của hắn rất bình thản.
Không có bất kỳ tình cảm bi thương nào bộc lộ trong lời nói, chỉ lộ ra sự bình tĩnh, nghiêm túc, giống như là tham dự đám tang của một người quan trọng nào đó.
Tặng quà cho Ngũ Cửu, là từ lúc Bạch Vụ trở về từ sở thú, liền đã từng cân nhắc qua. Thẳng đến chị dâu lùn nhìn thấy một bí mật khác của mình, hắn mới hạ quyết tâm.
Ngũ Cửu trong hai ngày này, vẫn đang bận rộn về sự tình của quân đoàn điều tra, số hồ sơ khác nhau chất đống trên bàn làm việc của y cao hơn bình thường rất nhiều.
Chương 283: Mong đợi
Bạch Vụ đi thẳng vào vấn đề: "Đội trưởng, nếu không thì chúng ta ra ngoài tháp? Ra ngoài tháp mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn và tìm ra nhiều manh mối hơn."
Trên mặt của Ngũ Cửu dĩ nhiên đã không còn thất hồn lạc phách khi vừa mới trở về tháp, y hiện tại, trông có vẻ vẫn giống như thường ngày, chỉ là làm việc, càng thêm liều mạng so với dĩ vãng.
Không đợi Ngũ Cửu đáp lại, Bạch Vụ nói: "Ta biết biện pháp để biến Ác Đọa trở về nhân loại."
"Ngươi nói cái gì?" Ngũ Cửu ngơ ngẩn.
Bạch Vụ rất nghiêm túc lại lặp lại một lần nữa: "Ta biết biện pháp để biến Ác Đọa trở về nhân loại, cho nên, ra ngoài tháp đi, đội trưởng!"
"Ngươi…không phải đang nói đùa?" Ngũ Cửu gác lại công việc, nhìn Bạch Vụ chằm chằm.
"Ta biết cách làm, chẳng qua bên trong rất phức tạp, sau khi ra khỏi tháp ta sẽ nói cho đội trưởng biết."
Cung cấp hi vọng cho người khác, là một chuyện rất nguy hiểm, Bạch Vụ suy nghĩ một hồi lâu, mới quyết định nói những điều này: "Rất khó, trong mắt của ta, chuyện này cũng giống như là cứu vớt thế giới vậy, nhưng ta không có nói quàng, ta cũng sẽ không dấu diếm, ra ngoài tháp, ta sẽ nói tất cả những tin tức ta thăm dò được cho đội trưởng."
Nghe được giọng điệu nghiêm túc của Bạch Vụ, Ngũ Cửu cũng nghiêm túc hỏi: "Bố trí thành viên ra ngoài tháp thì sao?"
"Ta cùng với đội trưởng là được. Có một số việc, tạm thời chỉ thích hợp nói cho đội trưởng. Đợi rõ ràng rõ ràng, nhiệm vụ lần sau chúng ta lại mang bọn họ theo."
Tuy Bạch Vụ có chút cằn nhằn, Ngũ Cửu vẫn tin tưởng hắn.
"Ba giờ…không, bốn giờ nữa chúng ta sẽ lên đường." Ngũ Cửu nhận thấy Bạch Vụ vẫn đang cầm thứ gì đó trong tay, đoán chừng Bạch Vụ còn có chuyện cần giải quyết.
"Được rồi, đội trưởng đừng có vội, ta còn phải đi xã giao, đội trưởng tốt nhất nên đi thăm bà chủ một chút."
"Cô ấy bị sao?"
"Không có gì, bà chủ rất nhớ đội trưởng."
Nghĩ đến chính mình muốn đi gặp Yến Cửu, Bạch Vụ chợt nhớ tới, ở phía chị dâu lùn kỳ thật cũng có chút tin tức tốt muốn nói cho Ngũ Cửu.
Trong hai ngày này Ngũ Cửu trở về này, một mực điên cuồng làm việc, có một số việc còn không biết.
Ngũ Cửu đáp ứng, vào sau khi Bạch Vụ rời đi không lâu, y cũng rời phòng làm việc, đi đến Cư Xá Hoa Bách Hợp.
Tại bệnh viện tâm thần.
Bạch Vụ rất hi vọng ốc biển có thể có công năng vẫy tay cách không truyền vật, bởi vậy tặng quà cho Yến Cửu liền có thể lược bỏ rất nhiều phiền toái, cũng không cần mang một cái nhãn hiệu quý tộc tạm thời, sau đó đi đến tầng 3.
Vào thời điểm Yến Cửu nhận được tập tranh, cả người đều phát mộng, thậm chí quên làm ra biểu tình cười để diễn tả sự cao hứng của mình.
Quà tặng đối với nàng mà nói, có ý nghĩa đặc biệt.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, đều là nàng tặng đồ cho người khác, số lần thu được quà tặng, gần như không có.
Nhất là còn được Bạch Vụ tặng, khiến cho nàng bỗng nhiên nói năng lộn xộn: "Cảm ơn...cảm ơn ngươi! Ta...ta...ta..."
"Đừng có quá kích động, tặng quà cho nhau là chuyện bình thường. Ngươi hỗ trợ ta, ta đây là biểu thị lòng biết ơn, đây là xã giao bình thường của nhân loại. Hơn nữa đây không phải là lần cuối cùng ngươi được tặng quà, trong tương lai ngươi sẽ còn nhận được quà từ nhiều người."
Yến Cửu nhu thuận gật đầu, nghĩ đến việc muốn lộ ra khuôn mặt tươi cười đối với Bạch Vụ, liền chuẩn bị làm ra động tác theo thói quen.
Bạch Vụ ngăn lại động tác của nàng, có chút ôn hòa nói: "Giống như bạn bè không nhất định có quan hệ với quà cáp, cao hứng vui sướng cũng không nhất định có quan hệ với nụ cười. Nhân loại có rất nhiều loại phương thức biểu đạt hưng phấn, ta có thể thông qua các phương thức khác, cảm nhận được sự hưng phấn của ngươi, cho nên ngươi không cần miễn cưỡng làm ra động tác cười."
"Nhưng ta luôn cảm thấy...biểu hiện của ta sẽ khiến ngươi không thoải mái." Yến Cửu mở to hai mắt.
"Không sao cả, Lưu Chanh Tử có cảm thấy không thoải mái không? Ta cũng sẽ không."
"Có lẽ vào một ngày nào đó, ta có thể tìm lại được cảm xúc của mình, lúc đó, ta cũng có thể giống như bọn họ, cười rất dễ nhìn."
Ngữ khí của Yến Cửu bình bình đạm đạm , Bạch Vụ lại có thể nghe thấy sự mong đợi của nàng.
Nàng thiếu hụt cảm xúc, có quan hệ với nữ Ác Đọa kia.
Trên chuyến bay tử vong còn có rất nhiều bí mật chưa có thăm dò, Bạch Vụ không cho rằng mình với xác ướp kia không có ngày gặp lại, trong tay hắn vẫn nắm giữ mảnh vỡ có được trên chuyến bay.
Có thể vào một ngày nào đó trong tương lai, hắn sẽ quay lại chuyến bay đó. Đến lúc đó, một ít bí ẩn của tầng 5 kẻ thống trị và Yến gia, cùng với ý nghĩa của bản thân chuyến bay, liền đều có thể biết được.
Trong đó có lẽ còn có biện pháp có thể giúp đỡ Yến Cửu tìm về cảm xúc thiếu hụt.
"Ta phải đi rồi."
"Chiều nay ngươi còn có việc phải làm sao?"
"Ta phải ra ngoài tháp."
"A, vậy nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm, ta sẽ giúp ngươi thông báo cho những người khác."
"Được. Lần sau sẽ trở lại thăm ngươi."
"Lần sau là lúc nào?"
Yến Cửu vẫn rất lưu luyến, Bạch Vụ suy nghĩ một chút, nói: "Sẽ không quá lâu, vào thời điểm ngươi nhàm chán, liền thông qua camera giám sát và thiết bị âm thanh, để cho người ta liên hệ với Lưu Chanh Tử."
Yến Cửu gật gật đầu.
Lúc Bạch Vụ rời đi, nàng liền đứng ở cửa phòng 18 - 6, đứng có chút câu nệ, giống như một cô vợ nhỏ đang nhìn chồng mình đi công tác.

Tại khoảng thời gian Bạch Vụ đến thăm Yến Cửu, Ngũ Cửu cũng đã từ chỗ của Nguyễn Thanh Vận biết được một sự tình.
Địa điểm hai người nói chuyện, cũng được chuyển từ nhà của Nguyễn Thanh Vận, đến nhà tù thẩm vấn.
Đây là nhà tù độc lập của quân đoàn điều tra, dùng để giam giữ một ít côn đồ và kẻ trộm.
Chương 284: Phong cách nghệ thuật pixel
Những kẻ đại gian đại ác chân chính, sẽ bị đưa đến nhà tù Thẩm Phán.
Nhà tù này có chín tầng, ở trên tầng 2 Tòa Tháp, nó được xem như kiến trúc tương đối cao, hơn nữa do quân đoàn bảo vệ cùng với quân đoàn điều tra cùng nhau phụ trách.
Trong rất nhiều phân đội của quân đoàn bảo vệ cùng với quân đoàn điều tra, từng phân đội đều có phái người trấn thủ nơi này, ngoài những phân đội này, còn có biên chế độc lập của tầng 5 kẻ thống trị.
Lỵ Ti tương đối đặc thù, Bạch Vụ không có gửi nàng đến nhà tù Thẩm Phán, nơi rất khó có thể trốn thoát.
Mà là giam giữ ở trong nhà tù thẩm vấn lỏng lẻo.
Nhưng trong những ngày này, gần như cách mỗi sáu tiếng đồng hồ, Bạch Vụ cũng sẽ đi đến gặp đội y tế, lấy thuốc gây tê cực mạnh tiêm cho Lỵ Ti.
"Đây là thành viên Tháp Thần Hội, hơn nữa còn có địa vị không thấp, điều mà Bạch Vụ muốn ta nói với ngươi chính là, nữ nhân này nhận thức một người tên là Gia ẩn."
Sau đó Nguyễn Thanh Vận nói những phân tích của Bạch Vụ cho Ngũ Cửu. Kế hoạch thay đổi hai quân diễn võ, người quản lý tầng 4 tự sát, cùng với vụ án thiếu nữ mất tích, bao gồm cuối cùng chính mình nếu quả thật bị bắt đi, sẽ bị đưa đến chỗ nào.
Trong này có một số việc là Gia ẩn làm, có một số việc không phải, nhưng mục đích cuối cùng nhất, đều là đang nhằm vào Ngũ Cửu, khiến cho Ngũ Cửu chán ghét kẻ thống trị.
Lưu Mộ Ác Đọa hóa, cũng là do Gia ẩn trực tiếp tạo thành.
Cảm nhận được Ngũ Cửu tức giận, Nguyễn Thanh Vận còn nói thêm: "Bạch Vụ còn chưa có nghĩ kỹ xử trí nữ nhân này như thế nào, nhưng hắn bảo ta nói cho ngươi biết, đối mặt với Gia ẩn, ngươi sẽ không còn bị động như vậy nữa. Hắn nhất định sẽ thông qua nữ nhân này, tìm được nhược điểm của Gia ẩn."
"Hắn bảo ngươi cho hắn một chút thời gian, hắn sẽ suy nghĩ biện pháp phản kích Gia ẩn."
Nguyễn Thanh Vận tuy không biết Gia ẩn là ai, nhưng sau khi nói xong lời này, nàng có thể cảm giác được tâm tình của Ngũ Cửu dao động.
"Bạch Vụ là một đội viên rất tốt, hắn cũng rất quan tâm đến ngươi."
"Đúng vậy, lần này may mắn mà có hắn."
Hiện tại Ngũ Cửu đã biết, Lỵ Ti bắt cóc Nguyễn Thanh Vận. Nếu như không có Bạch Vụ, hắn sẽ không chỉ mất đi một mình Lưu Mộ.
Nghĩ đến trước đó không lâu, Bạch Vụ nói có biện pháp để biến Ác Đoạ trở lại thành nhân loại, Ngũ Cửu đột nhiên cảm thấy mình nợ thuộc hạ rất nhiều ân tình.

Tại tầng dưới cùng Tòa Tháp, phía đông quảng trường.
Sau khi Ngũ Cửu tách ra với Nguyễn Thanh Vận, đồng thời nhấn mạnh một số phương pháp xử lý Lỵ Ti đối với tổ thẩm vấn, y đúng hẹn, đi tới phía đông quảng trường.
Bạch Vụ đã đợi sẵn ở đây, ra ngoài tháp đối với hắn mà nói, không hề kinh khủng một chút nào, thậm chí còn thú vị đến không ngờ.
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Không biết."
"Không biết?"
Bạch Vụ nhún nhún vai, cười nói: "Ngoài tháp giống như có một loạt cửa ải, chúng ta không có biện pháp lựa chọn nội dung, chỉ có thể lựa chọn độ khó, chẳng qua dựa theo lý giải của ta lúc trước, muốn tìm được khu vực có mảnh vỡ, ít nhất phải là khu vực màu xanh, cho nên chúng ta lựa chọn tấm bia đá màu xanh ra ngoài tháp."
"Mảnh vỡ? Mảnh vỡ gì?"
"Lại nói nữa sẽ rất phức tạp, ra ngoài tháp rồi nói sau."
Bạch Vụ hiện giờ, chỉ là chuỗi sức mạnh mà nói, đã là cấp năm chín đoạn, được xem như là cao thủ cấp đội trưởng, mặc dù kinh nghiệm đi ra khỏi tháp trước đây cho thấy hắn như thể có thể chất + 1 độ khó thậm chí là càng thêm khoa trương.
Chẳng qua sau khi thực lực tăng lên, cộng thêm có Ngũ Cửu, Bạch Vụ cảm thấy tiến vào khu vực màu xanh, lấy được một mảnh vỡ cũng không quá phận.
Thành viên điều tra phụ trách đăng ký, vào thời điểm thấy được chỉ có hai người Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu, còn có một chút hưng phấn, hai người này trước đó là giết trở về từ trong khu vực màu tím.
Nhưng rất nhanh thành viên điều tra liền lộ ra thần sắc thất vọng.
Hai người này lại không có lòng cầu tiến như thế, chỉ là lựa chọn khu vực màu xanh, không thú vị không thú vị.
Không có trì hoãn thời gian, Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu rất nhanh chạm vào tấm bia đá, ánh sáng xanh bao vây bọn họ, một cuộc thám hiểm mới lại bắt đầu.

Ngoài tháp, tại khu vực không rõ 1.
Sau khi ánh sáng màu lam trong ý thức rút đi, Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu đều đang quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Bọn họ đang ở lối vào của một tòa nhà trên một con phố bị bỏ hoang từ lâu, xung quanh không có kiến trúc nào khác.
Nói một cách khác, kiến trúc khác đã sớm biến thành đống đổ nát.
Chỉ có tòa nhà trước mặt là còn nguyên vẹn.
Chuyện này cũng không kỳ quái, nó chỉ đơn giản có nghĩa là tòa nhà này là một cảnh tượng không thể phá hủy trong khu vực.
Chỉ là những cảnh tượng này ở trong đống đổ nát hoang tàn chung quanh, không thể không khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị.
Bạch Vụ cho rằng mình đã trải qua nhiều quy tắc kỳ quái, nhưng quy tắc lần này, ít nhất là về mặt hình ảnh, là quỷ dị nhất mà hắn từng thấy.
Toàn bộ thế giới, từ những đám mây trên trời, những viên đá trên mặt đất, những tàn tích xung quanh, và những cảnh xa xôi…đều là phong cách nghệ thuật pixel.
Giống như thế giới này được làm từ vô số viên gạch Lego.
Ở lối vào của tòa nhà có rất nhiều bộ xương, tất cả đều là xương người, cảnh tượng rất kinh khủng này, cũng bởi vì nguyên nhân phong cách pixel, nên nhìn rất thô ráp, hoàn toàn không có cảm giác kinh khủng.
Bạch Vụ nhìn xung quanh, tin tức trong chú thích cho ra đều rất bình thường.
Cuối cùng hắn nhìn về phía lối vào tối om.
Chương 285: Tiền phục sinh
[Khi ngày tận thế đến, nhiều người thu mình trong thế giới nội tâm của họ như những con đà điểu. Có thế giới rất âm u, có thế giới rất bạo lực, có thế giới thì bắt buộc người khác làm cha, còn có thế giới chơi rất vui. Nhưng ta nhất định phải uốn nắn ngươi, bất cứ điều gì thú vị gì ngoài tháp, đều đi kèm với rủi ro chết người. Nếu ngươi muốn rời khỏi nơi này, hãy vượt qua trò chơi này, mảnh vỡ, lịch sử, tất cả đều ở trong trò chơi này.]
Trực giác mách bảo Bạch Vụ có gì đó không đúng, hắn vô thức nhìn về phía Ngũ Cửu, Ngũ Cửu cũng nhìn về phía Bạch Vụ.
Vừa nhìn nhau, cả hai người đều chết lặng.
Ngũ Cửu cùng với Bạch Vụ đều trở nên vuông vắn. Tóc biến thành một khối hình vuông màu đen, khuôn mặt ánha tuấn biến thành hình đa giác.
Mặc dù không ai trong số hai người cảm nhận được sự thay đổi của bản thân và cơ thể của họ dường như vẫn bình thường, nhưng họ thực sự đã...hòa nhập với môi trường và trở thành thành viên của đội quân pixel.
Nói một cách đơn giản, ban đầu cả hai đều là Blu-ray với chất lượng hình ảnh cực rõ nét, nhưng giờ đây cả hai đã chuyển sang chế độ tối giản, giống như hai nhân vật game cổ điển.
Bạch Vụ đột nhiên nghĩ tới điều gì, theo bản năng lấy dĩa quay ra.
[Dĩa quay, số lần sử dụng còn thừa: 0, khi vượt qua trò chơi có thể thu hoạch số lần sử dụng còn thừa.]
[Một kiện thiết bị, rất đơn giản, quay nó, ngươi liền có thể thoát ra ngoài. Nhưng quá trình này cần một phút đồng hồ, so với tám giây trở về thành còn muốn lâu hơn, cho nên hãy xác nhận trong bụi cỏ không có mai phục.]
Bạch Vụ sửng sốt một lần nữa.
Cái quái gì thế?
Hai đoạn chú thích?
Chú thích hiện lên trong mắt Bạch Vụ không ngờ lại có hai đoạn…đoạn thứ hai là chú thích ti tiện Bạch Vụ rất quen thuộc. Đoạn chú thích thứ nhất thì khiến cho Bạch Vụ cảm thấy lạ lẫm.
"Tình huống gì đây? Vì sao ta có thể nhìn thấy những tin tức này?"
Đưa ra câu hỏi không phải là Bạch Vụ, mà là Ngũ Cửu.
Bạch Vụ nhìn về phía Ngũ Cửu, Ngũ Cửu cầm đao, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Ở trong mắt của Ngũ Cửu, nổi lên một đoạn khung đối thoại.
[Đoản đao: Ác Đọa phải chết. Lực công kích: 6, có thể thăng cấp, độ bền: 10/10. Không bán được.]
Càng ngày càng có nhiều tin tức kỳ quái xuất hiện.
[Đồng phục tác chiến của quân đoàn điều tra, lực phòng ngự: 1, có thể thăng cấp, độ bền: 25/25. Không bán được.]
[Bạch Vụ, lv 1, lực công kích 2, lực phòng ngự 1, giá trị sinh mệnh 10, tốc độ di chuyển 1, sức chứa ba lô: sáu ô. Không chuyển nhượng. ]
[Cốc Thanh Ngọc, lv 5, lực công kích 6, lực phòng ngự 1, giá trị sinh mệnh 18, tốc độ di chuyển 1, sức chứa ba lô: ba ô. Không chuyển nhượng. ]
Hai người pixel hóa, thuộc tính cũng trở nên kỳ quái.
Kết hợp với chú thích lúc trước, Bạch Vụ nhanh chóng hiểu ra từ trong hoang mang.
"Chúng ta có lẽ lại gặp phải cảnh tượng kỳ quái nào đó, Ác Đọa dung hợp cùng với khu vực."
"Tình huống như thế nào?" Ngũ Cửu khó hiểu.
Bạch Vụ nói: "Còn nhớ rõ cảnh tượng trước đó không? Tử La hòa làm một thể cùng với khu vực, bắt buộc tất cả mọi người chơi trò chơi gia đình ba người. Cảnh tượng lần này, có lẽ cũng có chỗ tương tự, nhưng chi tiết cụ thể thì không rõ."
Ngũ Cửu vẫn lộ ra vẻ mặt mờ mịt, bởi vì người Tòa Tháp lúc còn nhỏ, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với trò chơi. Cảnh tượng trước mắt, khiến cho Ngũ Cửu cảm thấy rất mới lạ.
Ác Đọa ở nơi này trước kia có lẽ là một người hâm mộ trò chơi…thích ép buộc tất cả mọi người chơi trò chơi. Vì vậy người và vật thể tiến vào khu vực này, đều sẽ biến thành những thứ giống như đạo cụ trò chơi.
Đây là một trong những phỏng đoán sơ bộ của Bạch Vụ, hắn còn có một phỏng đoán khác, chỉ là phỏng đoán này phức tạp hơn, Bạch Vụ còn cần xác minh thêm.
"Nếu như không thể sử dụng dĩa quay, vậy liền đi vào xem một chút đi." Tâm lý của Ngũ Cửu rất tốt.
Bạch Vụ tuy rằng không thích tạo hình hiện tại, thế nhưng khu vực này, hắn cũng không mâu thuẫn, thậm chí còn có chút thích.
Trực giác của hắn từ trước đến nay rất chuẩn, còn lần này, hắn luôn cảm thấy tồn tại mình gặp phải lần này có thể không phải là Ác Đoạ nào đó, mà là một tồn tại rất thú vị.
Quét mắt xung quanh, phát hiện ra rằng không có đạo cụ hữu ích nào có thể lấy ra, Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu tiến vào lối vào đen kịt.
Khác hoàn toàn với cảnh đường phố hoang tàn bên ngoài, trong lối vào, là một căn phòng chật chội chứa đồ lờ mờ.
Lối vào đen kịt ban đầu, đã biến thành một cánh cổng sắt sau khi Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu bước vào.
"Xem ra chúng ta không thể quay trở lại, chúng ta chỉ có thể tiến về phía trước." Ngũ Cửu nói.
Bạch Vụ gật gật đầu, ánh mắt rơi vào trên bàn dài trong phòng.
Một loạt đạo cụ kỳ lạ được đặt trên bàn. Ngũ Cửu cùng với Bạch Vụ đều có thể thấy những chú thích giống nhau, chẳng qua Bạch Vụ có thể thấy được hai loại chú thích.
[Tiền phục sinh, có thể hồi sinh sau khi chết, hơn nữa còn khôi phục 100% giá trị sinh mệnh. Tiêu hao một ô chứa ba lô.]
[Ngươi tốt nhất đừng có chết, nếu như thật sự chết, ngươi nên cầm thứ này trong tay, bằng không ngươi sẽ có khả năng vĩnh viễn không thể quay về Tòa Tháp. Nhưng có lẽ ngươi có thể tiết kiệm một ô chứa ba lô, cân nhắc dùng đạo cụ chiến đấu để trang bị cho chính mình?]
Nhìn các loại đạo cụ được liệt kê trên bàn, một số đạo cụ có chức năng hiếm thấy, nhưng chỉ chiếm dụng một ô sức chứa ba lô, có một số đạo cụ rất cường đại, nhưng chiếm dụng sức chứa ba lô cũng khá lớn.
Chương 286: Phỏng đoán
Bạch Vụ nhanh chóng phản ứng kịp, đây là trò chơi! Hắn và đội trưởng không biết sẽ đối mặt với cái gì, nhưng nhất định phải chọn đạo cụ mang theo trước. Làm thế nào để lựa chọn, điều này đòi hỏi kiến thức về lý luận.
"Có chút thú vị, thứ nhất chính là đề lựa chọn?"
Tuy không biết sau khi cửa sắt mở ra, sẽ gặp được cái gì, nhưng Bạch Vụ đã bắt đầu mong đợi rồi.
Ngũ Cửu cũng không phải là người không thích suy nghĩ.
Chẳng qua lập tức thấy được nhiều đạo cụ như vậy, y mặc dù hiểu chính mình đại khái chỉ có thể lựa chọn đạo cụ chiếm dụng tổng cộng ba ô sức chứa ba lô, lại vẫn không biết chọn như thế nào.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Bạch Vụ...ừm, khuôn mặt vuông đa giác không có thuyết pháp hưng phấn, nhìn nhìn khuôn mặt vuông của Bạch Vụ, Ngũ Cửu hỏi: "Phải làm như thế nào?"
"Đầu tiên chúng ta hãy trao đổi tin tức."
Sức chứa ba lô, số liệu từng người, cũng như những phỏng đoán của nhau về quy tắc khu vực, đều là những thông tin có thể trao đổi với nhau.
Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu mất mấy phút, biết rõ đạo cụ tương ứng của từng người. Sau đó Ngũ Cửu lại làm mới câu hỏi một lần nữa: "Phải làm như thế nào?"
Vì chứng minh mình quả thật rất là hoang mang, Ngũ Cửu còn nói thêm: "Chúng ta không biết bên ngoài có cái gì, nếu như không rõ ràng lắm bên ngoài có cái gì, thì làm thế nào để sàng lọc tuyển chọn đạo cụ hữu dụng? Mặt khác, không gian của chúng ta bây giờ rất nhỏ hẹp, nếu như Ác Đọa tấn công vào, sẽ bất lợi cho chiến đấu."
Bạch Vụ cười nói: "Từ tin tức trao đổi vừa rồi mà nói, chúng ta đã biết cơ sở thiết lập của thế giới này. Đội trưởng, không nên gấp, nếu như không có xuất hiện thời gian đếm ngược và giá trị sinh mệnh không giảm theo thời gian, điều này có nghĩa là, miễn là ngươi ở lại đây và không mở ra cánh cửa này, ngươi sẽ có thời gian vô hạn để phân tích và sẽ không có Ác Đọa tấn công vào, dù có bom nổ ở bên ngoài, cánh cửa này cũng không thể bị thổi bay."
Ngũ Cửu không hiểu nhiều. Bạch Vụ cũng không có nói tỉ mỉ, chỉ là để cho Ngũ Cửu tiếp nhận dạng thiết lập này.
Chuyện này giống như nhiều trò chơi mà hắn đã chơi ở kiếp trước, một khi đi đến khu vực an toàn, chỉ cần ngươi không tìm NPC kích hoạt nhiệm vụ nói chuyện, cho dù quái vật bên ngoài đang phá hủy thế giới, ngươi cũng có thể đợi một thế kỷ ở bên trong.
Bạch Vụ phỏng đoán, nơi này đã bị trò chơi hóa.
Nhưng mục đích trò chơi hóa, có lẽ khác với mục đích của trang viên một nhà ba người kia. "Ác Đọa" có lẽ cũng không phải là muốn có người chơi cùng nó.
Hắn luôn cảm thấy rằng chỗ này trò chơi hóa, là vì che dấu một thứ gì đó, hoặc là bảo hộ một thứ gì đó.
"Sức chứa ba lô của ta là sáu ô, đội trưởng chính là ba ô, nhưng có thể là có quan hệ với ba lô Ký Linh tồn tại ở trên người ta, bằng không cũng không đến mức đội trưởng cấp năm, ta cấp một, ba lô của ta lại có thể chứa nhiều đồ hơn ba lô của ngươi."
"Mà đội trưởng là cấp năm, ta là cấp một, nói rõ sức chiến đấu của đội trưởng lúc trước đã thống nhất đổi thành điểm kinh nghiệm EXP, sau đó tăng lên đẳng cấp của đội trưởng..."
"Ừm, ước tính chiến lực của đội trưởng là gấp năm lần ta. Nơi này hẳn là không có tính trình tự thiên phú vào, bằng không thì đội trưởng đánh một trăm ta, hoàn toàn không có vấn đề."
Bạch Vụ tự hào về sức mạnh của đội trưởng, hoàn toàn không để ý gà mờ dùng để tôn lên đội trưởng chính là bản thân hắn.
"Đồng thời chúng ta có thể biết, lực phòng ngự và tốc độ di chuyển, sẽ không theo thăng cấp mà cải biến, cũng chính là, đạo cụ chúng ta lựa chọn, nếu có thêm tốc độ di chuyển và lực phòng ngự, chúng ta hẳn nên ưu tiên lựa chọn sử dụng, bởi vì đây là thuộc tính khan hiếm."
"Còn lực công kích và giá trị sinh mệnh sẽ biến hóa theo đẳng cấp đề cao, nhưng lực công kích cơ sở chỉ có 2, một cấp đề thăng một điểm, giá trị sinh mệnh cơ sở là 10, một cấp đề thăng 2 điểm."
"Cũng có nghĩa là mọi người vào thời điểm ban đầu đẳng cấp không cao, ở dưới tình huống không có gia tăng lực phòng ngự cùng với tốc độ di chuyển, lợi ích thu được của 1 điểm lực công kích sẽ hơn xa 1 điểm giá trị sinh mệnh."
"Mặt khác sức chứa ba lô cũng chưa hẳn là cố định, nơi này là khu vực an toàn thứ nhất, có lẽ đằng sau còn có càng nhiều khu vực tiếp tế, có nhiều đạo cụ mạnh hơn."
"Việc chúng ta phải làm là tăng đẳng cấp, đề cao thuộc tính, đề cao năng lực của đạo cụ. Nói một cách ngắn gọn là trở nên mạnh mẽ. Ưu tiên thuộc tính hiện tại là lực phòng ngự và tốc độ di chuyển, tiếp theo là lực công kích, giá trị sinh mệnh là cuối cùng."
Ngũ Cửu gật đầu liên tiếp, sau khi nghe Bạch Vụ nói như vậy, y bỗng nhiên liền có khái niệm về việc lựa chọn những đạo cụ này như thế nào.
Y bội phục đầu óc của Bạch Vụ, năng lực thích ứng hoàn cảnh cũng quá nhanh.
Chẳng qua Bạch Vụ biết được tình huống hiển nhiên không chỉ có vậy: "Vừa rồi ta đã khảo nghiệm qua, các vật dụng khác trên người chúng ta đã không thể sử dụng, cũng chính là, ngoài bộ đồ này và vũ khí của đội trưởng, nhiều vật dụng mà chúng ta mang theo ban đầu, chẳng hạn như đồng hồ Ký Linh của ta, nồi của ta, đèn pha của đội trưởng vân vân, đều thuộc về đạo cụ không thể sử dụng trong cảnh tượng. Tuy không chiếm sức chứa của ba lô, nhưng cũng không có cách nào phát huy tác dụng."
"Chẳng qua trình tự thiên phú...hẳn là có thể sử dụng."
Phổ Lôi Nhãn nếu như có thể sử dụng, Bạch Vụ phỏng đoán, Thao Thiết, Cực Ảnh, Cực Hạn Cân Đối, hẳn là cũng có thể sử dụng.
Chương 287: Trang bị
Nhưng Bạch Vụ không để cho Ngũ Cửu thử, hắn nói: "Bình thường mà nói, người khiêu chiến khu vực này, hẳn sẽ cất bước từ cấp một thấp nhất giống như ta, và giống như đội trưởng, ba lô của họ chỉ có 3 ô sức chứa. Đây cũng chính là phối trí tối thiểu có thể qua cửa."
"Mà ta có 6 ô sức chứa, đội trưởng cất bước từ cấp năm, phối trí của chúng ta cao hơn phối trí tối thiểu, cho dù không sử dụng thiên phú cũng có thể qua cửa, cho nên có thể không sử dụng, liền tận lực không sử dụng."
Cực Ảnh, Cực Hạn Cân Đối, Thao Thiết, đều xem như là năng lực chủ động sử dụng, Bạch Vụ phải cân nhắc một điểm, khu vực này có thể hay không bởi vì sử dụng năng lực vượt mức, mà tăng cường độ khó.
Không thể loại trừ loại tình huống này 100%, Bạch Vụ quyết định để Ngũ Cửu và mình thăm dò bình thường trước, khi thật sự gặp nguy hiểm không thể giải quyết, mới chọn sử dụng át chủ bài.
Đại khái, Bạch Vụ đã biết tình cảnh hiện tại, kế tiếp chính là trang bị cho mình cùng với đội trưởng.
Bạch Vụ nhặt chiếc rìu trên bàn lên.
[Rìu đồng gỉ sét, lực công kích +2. Có thể thăng cấp, độ bền 10/10. Giá bán: 3 đồng vàng.]
[Một kiện vũ khí coi như không tệ, dùng nó để chiến đấu, có 5% tỷ lệ khiến cho đối thủ hoài nghi nhân sinh, ý ta là chóng mặt. Chẳng qua rất rõ ràng, chỗ cảnh tượng ngươi đang ở, đã hạn chế một bộ phận năng lực của nó, giống như là vũ khí trong tay người lùn vậy, năng lực Ký Linh của nó bị triệt tiêu. Nhưng sau khi qua cửa, ngươi có thể mang nó ra ngoài.]
Không nghi ngờ gì nữa, đoạn chú thích tiếp theo là của Phổ Lôi Nhãn, hiện tại Bạch Vụ đã tin chắc một điều, trong trò chơi này, có lẽ có rất nhiều bảo bối có thuộc tính kỳ lạ.
Một đạo cụ mới ban đầu, không ngờ lại có thuộc tính biến thái - 5% xác suất gây chóng mặt như vậy? Nếu mang thứ này ra ngoài, chính mình thân là con cưng của thần may mắn, chẳng phải là đao đao chóng mặt?
"Nếu như đạo cụ có thể mang ra ngoài, như vậy thuộc tính đề thăng ở trong cảnh tượng này, vào thời điểm rời khỏi cảnh tượng, có thể hay không sẽ chuyển đổi thành chuỗi sức mạnh đối ứng, Nếu có thể...khu vực này có thể nói là khu vực bảo địa. Nhưng lợi ích thu được càng cao, nguy hiểm sẽ càng lớn."
Bạch Vụ không có suy nghĩ quá lâu, cuối cùng lực chú ý vẫn là rơi xuống trên đạo cụ.
Cuối cùng hắn yêu cầu đội trưởng chọn bốn đạo cụ.
[ Một chiếc nhẫn cũ kỹ, lực phòng ngự + 1, may mắn + 1, có thể thăng cấp, chiếm dụng một ô chứa ba lô. Giá bán 2 đồng vàng.]
[Người đeo chiếc nhẫn này có thể cảm nhận được một loại chỉ dẫn huyền bí nào đó, chẳng qua ngươi phải hiểu, công năng đồ vật đã bị phong ấn, ngươi chỉ có rời khỏi nơi này mới có thể phát huy công hiệu chân chính của nó.]
Nhưng Bạch Vụ cũng không có lựa chọn chiếc nhẫn này bởi vì công hiệu chân chính của nó, mà là vì chiếc nhẫn này tăng thêm lực phòng ngự, hơn nữa không có độ bền. Nếu như lựa chọn đeo ở trên ngón tay, còn có thể không chiếm dụng sức chứa ba lô.
Vật phẩm thứ hai là tiền phục sinh.
Chiếm dụng một ô sức chứa ba lô. Thứ này không cần nhiều lời, tuy cũng có đạo cụ tăng giá trị sinh mệnh, nhưng cũng không sảng khoái như sống lại đầy máu.
Đạo cụ thứ ba là một chai rượu nho có chú thích kỳ quái.
[Rượu có thể thu hút quái vật. Chiếm dụng một ô sức chứa ba lô. Không bán được.]
[Rượu nho được nhà máy rượu Đăng Lâm sản xuất năm 1982, mùi vị rất ngon, hiệu quả có lẽ giống như Thang Mạnh Bà vậy, có thể làm cho người ta quên mất nội dung 24 giờ trước. Ngươi có thể cho nhóc mặt đơ, nhóc đáng thương, người lùn uống, để cho bọn quên đi một số việc xấu xa mà ngươi đã làm. Ta đang nói về việc vay tiền, đừng có hiểu sai.]
Chai rượu này bất kể là đoạn chú thích nào, cũng đều cho Bạch Vụ một loại cảm giác "đạo cụ đường tắt trọng yếu".
Cho nên hắn không có suy nghĩ nhiều, quyết đoán để cho đội trưởng bỏ vào.
Đạo cụ thứ tư của Ngũ Cửu là một chiếc bật lửa, nhưng chiếc bật lửa này lại có tạo hình như một vòi phun.
[ Một vật có thể nhen nhóm một ít trang bị vật thể, chiếm dụng một ô chứa ba lô. Không bán được.]
[Đừng tò mò tại sao chiếc bật lửa lại giống như vòi phun, bởi vì nó rất kỳ quái, nhân loại vì sao chỉ có thể phun nước, không thể phun lửa, mà nó lại có thể phun lửa.]
Chiếu sáng cùng với nhen nhóm vật thể là cần thiết, Bạch Vụ tin chắc rằng đằng sau sẽ dùng đến.
Sau khi hoàn thành trang bị và đạo cụ cho Ngũ Cửu, hắn bắt đầu lựa chọn cho mình.
Hắn cầm theo chiếc rìu kia, nếu như trong tay không có vũ khí thì chiếc rìu sẽ không chiếm ô chứa nào, ngược lại nó sẽ chiếm hai ô chứa.
Sau đó Bạch Vụ xỏ một đôi giày chạy đua vào, cũng giống như vậy, đeo thì không chiếm ô chứa, bằng không sẽ chiếm một ô chứa.
[ Giày chạy đua, tốc độ + 1, có thể thăng cấp, chiếm dụng một ô chứa ba lô, Không bán được.]
[Đôi giày này có thể triệt tiêu hoàn toàn tiếng bước chân và dấu chân của ngươi, là món đồ yêu thích của lão Vương. Đương nhiên...ngươi biết đấy, trước tiên là ngươi phải qua cửa.]
Thực lực của bản thân đội trưởng đã là rất mạnh, Bạch Vụ tính toán rằng, coi như mình trang bị toàn bộ đạo cụ chiến đấu, thuộc tính chiến đấu cũng không bằng đội trưởng.
Cho nên đối với ứng phó cửa ải này mà nói, chỉ cần mình thao tác hợp lý, đội trưởng chính là binh khí mạnh nhất.
Chính mình chỉ cần lựa chọn một món trang bị bảo vệ tánh mạng là được. Hắn chọn đôi giày này vì khả năng tăng tốc và độ bền vô hạn.
Chương 288: Đồng hồ báo thức
Đáng nhắc tới chính là, Bạch Vụ thông qua thí nghiệm phát hiện ra, một người chỉ có thể mang theo ba loại trang bị.
Có thể là một đôi giày, hai món vũ khí, nhưng bởi vậy, sẽ không thể mặc quần áo. Cũng có thể là một thanh vũ khí, một đôi giầy, một bộ quần áo, nhưng bởi vậy, không thể mang đồ trang sức. Hoặc là đeo ba chiếc nhẫn, nhưng bởi vậy, vũ khí, quần áo, giầy cũng không thể sử dụng.
Nói một cách khác, chỉ có ba khe trang bị.
Bạch Vụ cho rằng mình cùng với đội trưởng cũng không nên vứt bỏ quần áo, mặc dù cơ thể theo phong cách pixel không cần xấu hổ.
Nói tóm lại, cả hai đều được trang bị đầy đủ.
Với sức chứa ba lô sáu ô còn lại, đạo cụ thứ nhất Bạch Vụ lựa chọn là một đồng tiền phục sinh.
Đạo cụ thứ hai là một chiếc "Xúc xắc chiến đấu có tác dụng trong năm phút."
[Xúc xắc thuộc tính, có thể tăng thuộc tính chiến đấu ngẫu nhiên dựa trên số điểm. Kéo dài trong năm phút đồng hồ, chiếm dụng một ô sức chứa ba lô. Giá bán 5 đồng vàng.]
Thứ này có thuộc tính rất mạnh trong cảnh tượng, nhưng chú thích Phổ Lôi Nhãn cho ra rất yếu, năng lực Ký Linh vô cùng kỳ hoa —— [ một chiếc xúc xắc sẽ vĩnh viễn không thể ném ra sáu].
Đạo cụ thứ ba chiếm dụng hai ô chứa ba lô của Bạch Vụ, một chiếc đồng hồ báo thức.
[Đồng hồ báo thức. Có thể điều chỉnh thời gian một lần trong ngày. Nó sẽ không tạo ra hiệu ứng đảo ngược thời gian, nhưng sẽ làm cho bầu trời thay đổi theo thời gian được hiển thị. Chiếm dụng hai ô chứa ba lô, giá bán 5 đồng vàng.]
Từ những đạo cụ này, Bạch Vụ kết luận rằng, chỉ có trang bị, cũng chính là đạo cụ chiến đấu, có được khả năng thăng cấp cùng với độ bền.
Mà một ít đạo cụ chức năng thì không có độ bền hoặc khả năng thăng cấp.
Bạch Vụ sở dĩ chọn chiếc đồng hồ báo thức này là do trực giác.
Năng lực của đồng hồ báo thức là rất rõ ràng, chính là có thể cưỡng chế để cho thời gian trước mắt biến thành ban ngày hoặc là ban đêm, hoặc là hoàng hôn.
Nó chiếm dụng hai ô chứa ba lô, và vũ khí là vũ khí cận chiến như rìu, hơn nữa còn có tiền phục sinh, những manh mối này khiến cho Bạch Vụ có thể kết luận, bên ngoài có một loại quái vật săn người nào đó.
Mà ban đêm cùng với ban ngày, có lẽ có thể ảnh hưởng đến tập tính của quái vật, cho nên hắn lựa chọn chiếc đồng hồ này.
Làm cho người ta tiếc nuối chính là, công năng của đồng hồ báo thức trong cảnh tượng rất mạnh, nhưng năng lực Ký Linh chân thật cũng rất gân gà, Phổ Lôi Nhãn cho ra chú thích là —— [ Một chiếc đồng hồ báo thức sẽ hát một bài hát ru khi ngươi sắp thức dậy, nếu như ngươi cự tuyệt làm người làm công ăn lương, ngươi có thể cân nhắc không mang theo nó.]
Đạo cụ cuối cùng, cũng chiếm hai ô chứa —— hộp sửa chữa.
[Hộp dụng cụ của thợ rèn già, có thể làm cho trang bị của ngươi khôi phục 70% độ bền. Giá bán 5 đồng vàng.]
[ Vật phẩm đặt ở trong chiếc hộp này, sẽ không bao giờ bị gỉ.]
Lại là một đạo cụ có năng lực Ký Linh chân thật rác rưởi.
Chẳng qua Bạch Vụ tin tưởng, trong trò chơi này nhất định có thể tìm được trang bị và đạo cụ có thuộc tính chân thực rất thú vị.
...
...
Giằng co một phen, hai người cuối cùng cũng chất đầy khe trang bị và ba lô. Hoàn thành các thao tác chuẩn bị trước khi mở cửa.
Bạch Vụ nhìn đồng hồ báo thức, nếu đồng hồ báo thức có thể buộc thời tiết thay đổi thời tiết đến thời gian tương ứng, nói rõ cảnh tượng bên ngoài cửa sắt, thời gian tương ứng chính là thời gian hiển thị trên đồng hồ báo thức.
"6:20 chiều, sắp tiến vào ban đêm. Ban đêm có khả năng yểm hộ chúng ta, cũng có khả năng khiến cho quái vật phía ngoài trở nên càng thêm hung tàn, đội trưởng, ngươi nghĩ sao?"
"Lao ra, cùng lắm thì phục sinh." Ngũ Cửu vẫn rất dũng cảm.
"Đúng vậy, coi như là ban ngày, cũng sẽ gặp phải lựa chọn đồng dạng."
Bạch Vụ chuẩn bị mở cửa, trong chớp mắt hắn chạm vào cửa. Trong mắt hai người đều bắn ra nhắc nhở.
[ Ngày tận thế đến, vùng ngoại vi của thành phố tràn ngập quái vật, thế giới dường như đã bắt đầu phát sinh một loại quy tắc biến dạng nào đó, dưới ánh mặt trời không có nơi nào an toàn. Ngay cả ở chi nhánh công ty khoa học và công nghệ Đăng Lâm, các nhà khoa học đã từng tham dự phân tích Tòa Tháp đó, cũng bắt đầu lần lượt biến dạng. Các ngươi đang ở tầng 19 chi nhánh công ty khoa học và công nghệ Đăng Lâm, cái đói khiến cho các ngươi bức thiết muốn tìm được đồ ăn, dục vọng muốn sống khiến cho các ngươi muốn rời khỏi nơi này, đi đến trụ sở công ty khoa học và công nghệ Đăng Lâm đầu bên kia thành phố.]
"Xem ra đây là nhiệm vụ, nghĩ biện pháp đi từ tầng 19 xuống tầng trệt, sau đó rời đi, giữa đường tìm kiếm được đồ ăn. Cuối cùng đi đến trụ sở công ty khoa học và công nghệ Đăng Lâm." Bạch Vụ nói.
Đăng Lâm, Thực Thành, Bách Hà. Tính đến trước mắt, Bạch Vụ đã biết tên của ba thành phố.
Hắn có một loại cảm giác, ngoài tháp là ngẫu nhiên, nhưng phạm vi ngẫu nhiên có lẽ không có lớn bằng toàn bộ thế giới, ít nhất...cho tới nay hắn còn chưa đi đến thành phố của nước nào khác.
Bạch Vụ cũng chú ý đến tin tức quan trọng, công ty khoa học và công nghệ Đăng Lâm, nhà khoa học nghiên cứu Tòa Tháp.
Đây là lần đầu tiên, hắn bắt gặp một khu vực có liên quan đến nguồn gốc tận thế.
Cộng thêm trước khi tiến vào phiến khu vực này, Phổ Lôi Nhãn đã đề cập đến một tin tức, nơi này cất giấu mảnh vỡ cùng với tư liệu lịch sử.
Ở trong thế giới phong cách Pixel này —— có lẽ sẽ có thể tìm được một ít bộ phận chân tướng tận thế mà hắn cùng với Ngũ Cửu đều khao khát!
"Mở cửa." Ngũ Cửu nói.
"Được!"
Chương 289: Người phỏng vấn
Cửa sắt phảng phất như được ghép từ những mảnh nhiều màu sắc, bị Bạch Vụ chậm rãi đẩy ra, thứ xuất hiện trước mặt Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu, chính là cầu thang lên tầng trên và tầng dưới.
Trước đây bọn họ chính là trốn trong phòng chứa đồ ở đầu cầu thang. Phòng chứa đồ lờ mờ, mà bên ngoài lại càng lờ mờ.
Bạch Vụ phát hiện ra đã không mở được cửa sắt phòng chứa đồ nữa, nếu không phải vừa rồi chọn bật lửa vòi phun, đoán chừng sẽ không thể rời khỏi toà nhà này.
Chẳng qua hiện tại, hai người vẫn có thể dựa vào mắt thường, thăm dò trong hoàn cảnh lờ mờ.
Ngay khi bọn hắn chuẩn bị đi lên tầng tiếp theo, cả hai đều nghe thấy âm thanh phát ra từ không trung.
"Có ai không! Cứu ta!"
Bạch Vụ cảnh giác theo bản năng, trò chơi này còn có NPC sao?
Hắn chợt nghĩ đến một điều chẳng lành.
Nếu đạo cụ trong trò chơi là đạo cụ thật ngoài đời thì NPC trong trò chơi sẽ như thế nào?
Bạch Vụ nhanh chóng hạ quyết tâm: "Đi xem một chút."
Phổ Lôi Nhãn quét nhìn một vòng, chú thích về những gì Bạch Vụ nhìn thấy trên tầng này là bình thường, Cho dù phong cách tạo hình tối giản, cũng có thể cảm nhận được quy cách của toà nhà chi nhánh công ty khoa học và công nghệ Đăng Lâm này rất cao.
Cho dù tầng lầu hiện tại này trông có vẻ lộn xộn, hẳn đã từng phát sinh náo động, nhưng hết thảy đều là trước đó không lâu.
"NPC" là ở trong một căn phòng, thú vị chính là...căn phòng này bị khóa từ bên ngoài.
Người ở bên trong không biết đã bị mắc kẹt bao lâu, sau khi hét lên cũng không có pai trả lời, liền bắt đầu dùng thân thể đập vào cửa.
Nhưng như những gì Bạch Vụ nhìn thấy, quy cách ở nơi này là rất cao, cửa còn rất kiên cố.
Vào thời điểm đi đến trước cửa, Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu lại thấy được chú thích.
[ Cửa, cưỡng ép phá cửa có tỷ lệ khiến cho quái vật cảnh giác, hơn nữa sẽ tiêu hao một điểm độ bền của vũ khí.]
Lại là một đề lựa chọn biến tướng.
Độ bền của vũ khí chỉ có 10 điểm, dựa theo điểm này để suy tính, nếu như đối mặt với một đàn quái vật, hiển nhiên vũ khí là vô dụng.
Bởi vì đây là bối cảnh trò chơi, hơn nữa thời gian mô phỏng, hẳn là thành phố Đăng Lâm 700 năm trước, cho dù những không cứu người bên trong cửa, Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi.
"Nếu thu hút quái vật tới, độ bền của vũ khí sẽ không chỉ tiêu hao một điểm." Bạch Vụ nhắc nhở Ngũ Cửu.
Ngũ Cửu nhìn về phía cửa, không nghĩ quá lâu, giơ đao chém đứt xiềng xích, sau đó đạp cửa.
"Cám ơn trời! Ta vừa nghe thấy giọng nói của các ngươi và ta còn đang thắc mắc không biết các ngươi có phải là yêu quái không! Không ngờ ngoài ta ra còn có những người sống khác trong công ty!"
Người nói chuyện mặc đồ văn phòng thường thấy, đeo mắt kính, tướng mạo trông rất có khí chất phần tử trí thức cao cấp, mái tóc dày, hoàn toàn không giống như là nhà nghiên cứu khoa học, nụ cười trên mặt lộ ra vẻ chân thành.
Y bị mắc kẹt trong một căn phòng in ấn, nơi ngổn ngang giấy tờ mà không thể đọc hoặc nhặt được. Điểm khác biệt so với khung cảnh thực không chỉ là phong cách tạo hình ở đây là phong cách pixel quá đơn giản, mà điểm khác biệt lớn nhất là nhiều thứ ở đây được gộp thành bộ và không thể tương tác với nhau.
Bạch Vụ cùng với Ngũ Cửu đều thấy được chú thích về người này:
[ giá trị sinh mệnh: 5 /5, tốc độ di chuyển 1, lực phòng ngự 0.]
Từ điều này, Ngũ Cửu có thể suy đoán ra người này hẳn là một người bình thường. Mà một đoạn tin tức khác Bạch Vụ nhìn thấy, thì hoàn toàn phá vỡ hai chữ "bình thường".
[Người phỏng vấn của phân bộ công ty khoa học và công nghệ Đăng Lâm, y chỉ mới làm việc ở đây chưa đầy ba tháng. Đối tượng nghiên cứu ở trụ sở công ty khoa học và công nghệ Đăng Lâm trốn thoát, nó đại khai sát giới, khiến cho mọi thứ đều trở nên tồi tệ. Y không biết nhiều tin tức lắm, nhưng tốt hơn là ngươi nên đưa y đi cùng thay vì đi lang thang trong thành phố nguy hiểm này.]
Từ những chú thích khác nhau về các đạo cụ trước đó, Bạch Vụ tin rằng những chú thích do chính trò chơi đưa ra và những chú thích mà Phổ Lôi Nhãn cho ra là thuộc hai bối cảnh hoàn toàn khác nhau.
Những chú thích mà trò chơi đưa ra chỉ áp dụng cho trò chơi này, mà chú thích Phổ Lôi Nhãn cho ra là chú thích chân thật.
Nếu điều này là sự thật...như vậy người trước mắt này, thật sự là người phỏng vấn của công ty khoa học và công nghệ Đăng Lâm?
Một người sống? 700 năm trước, người sống trước kỷ nguyên Toà Tháp?
Y đã sống 700 năm? Chú thích không đề cập rằng đây là một người đã chết, ít nhất nói rõ y đang ở trong trạng thái bình thường, nhưng không thể nào là bị mắc kẹt trong đó 700 năm.
NPC ở nơi này, có lẽ là có một loại phương thức sống sót khác?
Còn tưởng rằng NPC là Ác Đọa ở khu vực này đóng vai, nhưng Bạch Vụ không ngờ rằng đó lại là người thật.
Khu vực này...rốt cuộc là có tình huống như thế nào?
"Mà này, sao ta chưa bao giờ thấy các ngươi? Các ngươi làm ở tầng nào?" Người phỏng vấn đánh giá Ngũ Cửu cùng với Bạch Vụ, trong nội tâm có chút sợ hãi.
"Ta và bạn ta đều là nhân viên bảo an của công ty này, ta là bảo an cấp một, còn bạn ta là bảo an cấp 5." Bạch Vụ rất nghiêm túc đáp lại.
"Hả? Bảo an...bảo an trong công ty còn có xếp loại sao?"
Hơn nữa hai người bảo an này một người cao gầy một người lùn, hoàn toàn không có khí chất của nhân viên bảo an, khẳng định không phải là do mình phỏng vấn.
Chương 290: Mạc Thừa
"Đương nhiên là có, đánh chết mười tên cướp, liền có thể thành công thăng cấp thành bảo an cấp hai, đánh chết năm mươi tên cướp, liền có thể thăng cấp thành bảo an sư cấp ba, cứu vớt công ty sáu lần, liền có thể thăng cấp thành bảo an vương cấp bốn, cứu vớt thành phố, liền có thể thăng cấp thành bảo an đế cấp năm."
Bạch Vụ nghiêm túc nói, Ngũ Cửu đã tập mãi thành thói quen.
Người phỏng vấn ngẩn người, xấu hổ cười nói: "Ngươi hài hước lắm, lúc này rồi mà vẫn có thể kể chuyện cười. Nếu các ngươi đã là bảo an, có thể để ta đi theo các ngươi hay không...ta đói bụng, hơn nữa nơi này rất nguy hiểm, ta cảm thấy đi một mình, là không thể thoát ra được."
[Nhiệm vụ phụ, Mạc Thừa cầu trợ. Phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ vẫn chưa được xác định, điều kiện nhiệm vụ thất bại: Mạc Thừa tử vong. Lưu ý, nếu như tiếp nhận nhiệm vụ, Mạc Thừa tử vong, thì nhiệm vụ chính cũng sẽ thất bại.]
Lại là một đoạn nhắc nhở mà Ngũ Cửu cùng với Bạch Vụ đều có thể thấy.
Ngũ Cửu tuy chưa từng chơi game Rpg nhưng cảm thấy nhiệm vụ này có chút không hợp lý, tại sao NPC của nhiệm vụ phụ chết mà nhiệm vụ chính cũng thất bại?
Hơn nữa NPC tên là Mạc Thừa này không có lực công kích, không có lực phòng ngự...xem ra sẽ rất dễ dàng chết.
Y nhìn về hướng Bạch Vụ, lúc này Bạch Vụ hỏi một vấn đề rất lạ lùng: "Mạc Thừa tiên sinh, ngươi có thể thực hiện động tác quay cuồng không?"
"Gì cơ?"
"Quay cuồng, tốt nhất là quay 4320 độ, ta muốn nhìn một chút..."
Ngũ Cửu bối rối, Mạc Thừa cũng bối rối, đây là yêu cầu kỳ quái gì vậy?
"Chuyện này..." Mạc Thừa có chút cầu cứu nhìn thoáng qua Ngũ Cửu.
Đương nhiên, trong thế giới của những con người hình khối, vật ánh mắt này, ý tứ biểu hiện ra là không thể phân biệt được.
"Nếu ngươi không làm, ta sẽ không mang ngươi đi ra ngoài."
"Không phải, tại sao lại là..."
"Không có tại sao, ta chính là muốn nhìn ngươi thực hiện động tác quay cuồng."
Mạc Thừa trừng mắt Bạch Vụ, Bạch Vụ miễn dịch loại ánh mắt này, nói với Ngũ Cửu: "Đội trưởng, chúng ta đi thôi, không cần quan tâm y nữa, chúng ta phải đi nhanh hơn, bằng không thì con quái vật vừa rồi sẽ đuổi kịp."
Ngũ Cửu tuy không hiểu Bạch Vụ đang làm cái gì, nhưng vẫn gật đầu, đi với ma mặc áo giấy phối hợp với Bạch Vụ.
"Ta làm! Ta làm còn không được sao!" Mạc Thừa vừa nghe có quái vật, lập tức hoảng sợ.
"Không phải chỉ là quay cuồng sao! Cũng không phải múa thoát y!"
Nói xong Mạc Thừa liền định cắm đầu xuống đất chuẩn bị bắt đầu xoay tròn. Ngũ Cửu bỗng nhiên có chút muốn cười, sau đó lập tức nghĩ tới một ít sự tình không vui.
Ban đầu ở phòng bệnh, Bạch Vụ thấy y bắt chước Gia ẩn, có phải hay cũng có tâm tình như hiện tại, chính mình nhìn Mạc Thừa quay cuồng?
Chẳng qua quay người 4320 độ, đây cũng không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
Mạc Thừa quay một vòng, cảm giác được tóc cũng bị mài đi một chút, chịu thua.
Bạch Vụ lại gật gật đầu, nói: "Được rồi, ta nói giỡn thôi, đừng bận tâm, đi theo chúng ta đi, chúng ta sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này."
"Hả? Như vậy là được rồi sao?" Mạc Thừa không hiểu được Bạch Vụ đến cùng đang suy nghĩ gì.
"Ừm, nhưng ngươi phải nghe lời chúng ta, bất cứ quyết định nào của ngươi, tốt nhất đều nói cho chúng ta, bằng không thì xảy ra vấn đề, chúng ta cũng không chịu trách nhiệm. Ngươi nên biết, tòa nhà này nguy hiểm cỡ nào."
Mạc Thừa chật vật đứng lên, nghe được lời nói này của Bạch Vụ, kích động gật đầu.
Ngũ Cửu vẫn không rõ Bạch Vụ đang làm gì.
Bạch Vụ cũng không có nói tỉ mỉ với đội trưởng.
Hình phạt khi không thực hiện được nhiệm vụ là rất cao, hơn nữa thuộc tính của Mạc Thừa, cũng yếu hơn so với người thám hiểm cấp một như mình, điều này cho thấy ban thưởng nhiệm vụ cũng rất cao.
Bạch Vụ cho rằng, loại NPC đụng hai cái sẽ chết như Mạc Thừa, nếu như có thể mang theo y qua cửa, nói rõ bối cảnh trò chơi, tồn tại nhiều khả năng tránh giao tranh.
Chỉ cần Mạc Thừa không tìm chết.
Mà vừa rồi bất kể là đối thoại về bảo an thăng cấp, hay là hành vi quay cuồng, Bạch Vụ đều xác định được một điểm, Mạc Thừa là có ý chí riêng và không bị điều khiển bởi "chương trình trò chơi".
Ít nhất hắn tin tưởng một sự kiện, để cho Mạc Thừa thực hiện động tác quay cuồng hiếm thấy, không nằm trong dự đoán của "Trò chơi".
Mà Mạc Thừa không có quay được 4320 độ, cũng chính là quay người 12 vòng, cũng có thể thấy được thân thể của y cũng là do chính mình khống chế, cũng không bị chương trình trò chơi chi phối.
Còn có một điểm nữa là trong trò chơi này không có giới hạn hành động, tuy chỉ có những loại thuộc tính đó nhưng nó sẽ không giống như một trò chơi chân chính, có nhiều hành động không thể thực hiện được.
Đồng thời trong quá trình này hắn nhìn ra dục vọng muốn sống của Mạc Thừa rất mãnh liệt.
Tóm lại, Bạch Vụ tin rằng Mạc Thừa sẽ không giống như nhiều NPC trong trò chơi hộ tống, vừa gà yếu lại vừa thích lao về phía quái vật.
Kiếp trước vào thời điểm chơi những trò chơi này, hắn chỉ cảm thấy người thiết kế là não tàn, vì sao NPC cần hộ tống sẽ chủ động đi về hướng quái vật?
Cả ba nhanh chóng đi đến đầu cầu thang.
Ban đầu Ngũ Cửu muốn hỏi về phương pháp khiến cho Lưu Mộ biến trở về nhân loại, nhưng Bạch Vụ đang hỏi Mạc Thừa, y cũng không vội nhất thời.
"Tòa nhà này đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại thành ra thế này?"
"Các ngươi không phải là nhân viên bảo an sao?"
"Nhân viên bảo an không được nghỉ phép sao? Nhân viên bảo an không thể không biết một số sự tình sao? Nhân viên bảo an nhất định phải biết tất cả sao?" Bạch Vụ rất phẫn giận, tuy nhiên từ giọng điệu của hắn, hoàn toàn là đọc lời kịch.
Chương 290: Mạc Thừa
Bạn cần đăng nhập để bình luận