Tàng Phong

Q1 - Chương 22: Trường Dạ ty

Thương Hải Lưu rốt cuộc là một người như thế nào, trong thời gian tiếp xúc không tới một tháng, Từ Hàn cũng không thể hiểu được lão một cách hoàn toàn.

Nhưng ít ra có thể khẳng định một chút, Thương Hải Lưu chắc chắn không phải là hạng người đại gian đại ác mà giang hồ đồn đãi như vậy.

Từ Hàn vốn còn nghi vấn với việc Thương Hải Lưu bỗng nhiên chuyển biến thái độ, nhưng hiển nhiên hắn không thể thay đổi được thái độ kiên quyết của Thương Hải Lưu đấy.

Nhưng ngay lúc nãy hắn bỗng nhiên suy nghĩ minh bạch một ít chuyện.

Nếu như Thương Hải Lưu thật sự muốn vứt bỏ bọn hắn, dùng thực lực của lão, Từ Hàn cùng mèo đen làm cách nào đều không thể đuổi kịp. Nhưng bọn hắn hết lần này tới lần khác đuổi theo, hơn nữa còn trình diễn ra tiết mục bị Thương Hải Lưu rút kiếm cảnh cáo chính mình.

Lúc trước Từ Hàn bị sát cơ hiện lên quanh người Thương Hải Lưu chấn nhiếp, không kịp nghĩ kĩ.

Nhưng giờ phút này tinh thần đã ổn định lại, cân nhắc kỹ càng thì phát hiện có chút không đúng.

Nếu như Thương Hải Lưu một lòng đuổi bọn hắn, chỉ cần toàn lực chạy đi là được, sao có thể dễ dàng để cho bọn hắn đuổi theo?

Như vậy một điều duy nhất có thể giải thích điểm này là -- Thương Hải Lưu bị thương rất nặng, tổn thương nặng đến mức không thể bỏ xa bọn hắn.

Hiển nhiên Sâm La Điện biết rõ tin tức này, nếu không cũng không dám phái Tu La ra tay với Từ Hàn. Mà nếu như Sâm La Điện biết rõ, chỉ cần cam lòng tiêu tiền, vậy có nghĩa là toàn bộ giang hồ Đại Chu đều sẽ biết.

Mà đưa mắt nhìn thiên hạ Đại Chu, người muốn giết Thương Hải Lưu đâu chỉ trăm vạn?

Như vậy có thể đoán được những chuyện tiếp theo mà Thương Hải Lưu sẽ phải đối mặt.

Lão nóng lòng đuổi Từ Hàn cùng mèo đen đi, khả năng cao là vì không muốn liên lụy đến bọn hắn.

Từ Hàn nhớ lại thần thái của Thương Hải Lưu hôm nay, rất có thể những kẻ thù kia đã theo dõi Thương Hải Lưu!

Cũng chính bởi vì nghĩ đến chuyện này, Từ Hàn mới cấp bách không kìm nổi đứng người lên, dẫn theo mèo đen còn có chút mơ hồ lại một lần nữa đuổi theo phương hướng Thương Hải Lưu rời đi.

. . .

Cũng may mặc dù Thương Hải Lưu đã rời đi cách mấy canh giờ, nhưng mà địa thế của thành Long Cực hiểm yếu, bốn phía đều có núi lớn bao quanh, vả lại phương hướng mà Thương Hải Lưu rời đi chỉ có một con đường, Từ Hàn cũng không đến mức đuổi theo sai phương hướng.

Chỉ là nhân vật như Thương Hải Lưu thì người muốn giết lão là loại cảnh giới nào, có thể nghĩ, Từ Hàn lần này đi có thể làm đươc điều gì, thực ra trong lòng hắn cũng không rõ ràng lắm. Nhưng Thương Hải Lưu đã có mấy lần cứu mạng hắn, nếu để cho Từ Hàn biết rõ Thương Hải Lưu đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm, chính mình lại chẳng hề quan tâm, Từ Hàn dù thế nào cũng không thể làm được.

Bởi vậy hắn không suy nghĩ đến những chuyện này, chỉ muốn tìm được Thương Hải Lưu sớm một chút, đến lúc đó lại làm việc tùy theo hoàn cảnh.

Ôm ý nghĩ như vậy, bước chân Từ Hàn lại nhanh hơn vài phần, mèo đen cũng nhảy đến trên vai Từ Hàn, lo lắng nhìn bốn phía, nó có linh tính của riêng mình, giờ phút này cũng hiểu được có chuyện không đúng, trong lòng cũng cực kỳ lo lắng cho tình cảnh của Thương Hải Lưu.

Cũng may mắn là cảnh giới củaTừ Hàn có chỗ đột phá, thêm với thanh trường kiếm nặng đến hơn mười quân kia bị Thương Hải Lưu lấy đi, Từ Hàn giờ phút này có thể nói người nhẹ như khói, tốc độ cực nhanh.

Thời gian đuổi theo cũng chỉ mất một canh giờ.

Từ Hàn bỗng ngửi thấy được trong rừng cách đó không xa bay tới một mùi máu tươi nhàn nhạt.

Trong lòng hắn hoảng hốt, tốc độ đột nhiên chậm lại, mèo đen trên đầu vai cũng đã phát hiện ra, yên tĩnh đứng ở trên vai Từ Hàn, không phát ra một chút thanh âm.

Thuận theo phương hướng mùi máu tươi truyền đến, Từ Hàn dần dần đi vào trong rừng, mơ hồ nhìn thấy trong rừng dường như có ánh lửa thoáng hiện. Trong lòng hắn cảnh giác, thân thể cong xuống dưới, giống như thú dữ chậm rãi bò về phía đang chớp động ánh lửa kia.

"Thương Hải Lưu a Thương Hải Lưu, không thể tưởng được ngươi cũng có hôm nay."

Chờ Từ Hàn đi vào chỗ cách ánh lửa này còn có mười trượng liền ngừng lại hoàn toàn, hắn không dám liều lĩnh, trước tiên chỉ có thể ở rất xa quan sát cục diện trong trận, theo đó nghĩ ra một cái sách lược vẹn toàn, mà một thanh âm trêu tức vào lúc đó cũng truyền đến.

Từ Hàn trong lòng giật mình, vội vàng dõi mắt nhìn lại.

Đã thấy trên đất trống trong mảnh rừng này, chỉ là thi thể liền có tới vài chục bộ, bọn chúng nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, máu chảy trên đất, hầu như rót thành dòng suối nhỏ, hiển nhiên trước đây không lâu nơi đây đã phát sinh qua một trận đánh nhau kịch liệt.

"Nói đi, rốt cuộc thanh kiếm kia ở nơi nào?" Từ Hàn loáng thoáng nghe được một giọng nói đang chất vấn điều gì đó, nhưng cây cối trong rừng lại chặn tầm mắt của hắn, khiến cho hắn cũng không thể thấy được rõ ràng. Từ Hàn cắn răng, tiếp tục tiến về phía trước, một lần nữa nhìn lại.

Mà tình cảnh vào mắt lại khiến cho đáy lòng hắn hoảng hốt.

Một vị nam tử trung niên sắc mặt lạnh lẽo đang chỉ vào một vị lão giả co quắp ngồi dưới đất chất vấn nói.

Mà phía sau gã còn có mấy bóng người đang mặc áo giáp đứng đấy.

Nhìn nhìn kiểu chế tạo của khôi giáp không giống với khôi giáp do dân gian tạo ra, lại càng giống như của nhân mã của triều đình Đại Chu.

Về phần vị lão giả thần sắc uể oải, ngồi co quắp trên mặt đất kia không thể nghi ngờ chính là Thương Hải Lưu.

"Người của triều đình?" Từ Hàn sững sờ, nhưng nghĩ như thế nào cũng không ngờ nhân mã của triều đình nhanh như vậy cũng đã giết tới.

"Kiếm? Kiếm gì, lúc này trên thân lão phu có một thanh kiếm, nếu quan gia ưa thích thì cầm lấy đi là được." Thương Hải Lưu toàn thân mang theo tổn thương khẽ cười nhìn vị nam tử trung niên trước mắt mình, nói như vậy, sau đó thì cứ như vậy cầm thanh trường kiếm màu đỏ trong tay đưa ra.

Nam tử trung niên sững sờ, gã nhìn nhìn thanh kiếm mà Thương Hải Lưu đưa đến, thực sự là khác xa với bảo kiếm thông thường, nhưng muốn nói là cái thanh hung kiếm khiến toàn bộ giang hồ Đại Chu chạy theo như vịt kia, chỉ sợ còn kém quá xa.

Huống hồ một thanh hung kiếm như vậy, Thương Hải Lưu sao có thể khinh địch giao ra?

Bởi vậy, cử động của Thương Hải Lưu rơi vào trong mắt trung niên nam tử giống như đang trêu ngươi gã.

"Hừ!" Gã phát ra một tiếng hừ lạnh, một cước đá văng thanh trường kiếm nặng mười quân kia, trong ánh mắt nhìn về phía Thương Hải Lưu hiển nhiên đã lộ rõ sát cơ."ta khuyên ngươi thì ngươi không muốn uống rượu mời lại chỉ thích uống rượu phạt! Ta tiếp nhận danh nghĩa của thánh thượng đến đây lấy kiếm, nếu như ngươi còn hồ đồ ngu xuẩn như vậy, liền đừng trách ta không khách khí!"

"Thánh thượng? Thánh thượng nào? Tức là người của triều đình vậy vì sao còn muốn dùng áo giáp màu đen lên đường?" Thương Hải Lưu lại thờ ơ với thái độ ác liệt tới cực điểm của nam tử, lão cười nhạo nói: "ta thấy sợ là muốn ẩn giấu mệnh lệnh của vị Trường Dạ Ty, Chúc Hiền - Chúc thủ tọa đi?"

Bộ dáng trên người lão có chút chật vật, nhưng thần sắc trên mặt lại cực kỳ nhẹ nhõm, dường như không hề quan tâm đến tình cảnh của mình lúc này.

"Tốt! Thương Hải Lưu không hổ là Thương Hải Lưu, người tới bắt lại cho ta, mang đến Lương Châu,, giao cho thánh thượng!" Nam tử trung niên cực kỳ tức giận đối với thái độ cứng mềm đều không chịu ăn của Thương Hải Lưu, nhưng cũng không dám làm điều gì thực sự với lão, sắc mặt gã âm trầm chợt quát lên, cùng lúc đó sau lưng có hai vị giáp sĩ đi ra, móc ra một đôi còng tay lóe ra ánh sáng kỳ dị khóa chặt hai tay của Thương Hải Lưu, sau đó áp giải lão vào trong đội ngũ.

"Lương Châu? Nơi tốt a! Nhưng mà quan gia có thể phải cẩn thận rồi, người trong thiên hạ Đại Chu muốn tính mạng của Thương Hải Lưu ta cũng không ít, khổ cực mà vẫn không thể đưa Thương mỗ đến, chính mình . . ." Thương Hải Lưu lại không có chút cảm giác thân là tù nhân, khi đó còn vui tươi hớn hở nói như vậy.

Nam tử trung niên nghe vậy không thể kìm được cỗ lửa nóng trong lòng mình, một quyền trùng trùng điệp điệp đánh vào phần bụng Thương Hải Lưu, sắc mặt Thương Hải Lưu trắng nhợt, lập tức ngất đi.

Từ Hàn cùng mèo đen ở trong rừng xa xa nhìn một màn này theo bản năng che mặt liếc mắt, lão đầu tử đến lúc mấu chốt như này vẫn là người không thể bỏ đi miệng lưỡi.

. . .

Chờ nhóm người kia áp giải Thương Hải Lưu đi xa, Từ Hàn cùng mèo đen mới đi đến chỗ mà bọn chúng vừa đứng trước kia.

Từ Hàn nhặt thanh trường kiếm bị trung niên nam tử kia đá bay đặt ở trên lưng, quay đầu lại kiểm tra những cái thi thể ngã xuống đất kia.

Sau đó sắc mặt của hắn lập tức ngưng trọng lên.

Bốn năm này mặc dù hắn luôn luôn ở Sâm La Điện, nhưng đám người thủ đoạn như bọn hắn hiển nhiên có chút hiểu rõ với quan phủ triều đình, người nào có thể gây, người nào lại không thể gây. Những người nào phải nịnh nọt, những người nào không được giao tiếp.

Những thứ này đều cần phải nhớ kỹ trong lòng.

Về phần Trường Dạ Ty, lão không thuộc bốn người phía trước, dùng lời của vị giáo quan đã nói khi hắn tiến vào Tu La Tràng, ba chữ Trường Dạ Ty kia, tránh được thì nên tránh, không thể tránh thì trốn.

Sâm La Điện rắc rối khó gỡ, thực lực vô cùng cường đại đối mặt với Trường Dạ Ty còn như thế, như vậy có thể nghĩ, Trường Dạ Ty rốt cuộc là tồn tại cỡ nào.

Từ Hàn nhìn nam tử trung niên cầm đầu dùng một cước đá văng thanh trường kiếm nặng đến mười quân này ra xa mấy trượng, như vậy tu vi của gã sẽ không thấp hơn Tam Nguyên cảnh, so với La Hán Cảnh cao hơn ít nhất một tầng. Tăng thêm hơn mười tên binh lính theo sau gã, Từ Hàn cũng không cảm thấy mình có một chút phần thắng. Đây cũng nguyên nhân vì sao hắn trơ mắt nhìn đám người kia mang theo Thương Hải Lưu, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề ra tay.

Bởi vì nếu lúc đó ra tay không chỉ không thể cứu được Thương Hải Lưu, ngược lại còn có thể nguy hiểm đến tính mạng của mình.

Từ Hàn cũng không phải là người lỗ mãng như vậy.

Nếu như nam tử kia nói gã muốn áp giải Thương Hải Lưu vào Lương châu gặp vua, vậy có lẽ trong thời gian ngắn không cần lo lắng đến tính mạng của Thương Hải Lưu, Từ Hàn vẫn còn có đầy đủ thời gian suy nghĩ kĩ càng việc làm cách nào để cứu lão ra.

Nghĩ như vậy, hắn đặt mèo đen lên vai mình một lần nữa, từ xa cùng theo một đám binh lính áp giải Thương Hải Lưu đi vào trong bóng đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận