Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 100: Bên trên tiếp nhận (2)

Cũng không lâu lắm, liền có tiếng vó ngựa cùng với một trận tiếng bước chân từ xa mà đến gần, bên phía thành nam có một đội ngũ đi đến, có người cưỡi ngựa có người dẫn ngựa, còn có cả binh sĩ mặc giáp đi mở đường.
Sở Hàng cũng thuận theo tầm nhìn của Dịch Thư Nguyên nhìn lại, rất nhanh cũng nhìn được một nhóm đội ngũ đang tiếp cận này.
"Người của triều đình?"
"Sở huynh, ngươi tiếp tục ở đây dùng đồ ăn đi, Dịch mỗ phải nhanh chóng quay trở về huyện nha rồi."
Dịch Thư Nguyên đứng lên, tràng cảng này, một hồi Huyện lệnh nhất định sẽ phái người đánh trống triệu tập toàn bộ thành viên, hắn không có ở đó liền không tốt lắm.
"Ây ây, ta cũng phải đi xem một cái!"
Sở Hàng và Dịch Thư Nguyên đứng lên, hai người vội vàng xuống lầu, sau khi kết thúc tính tiền trước quầy liền cùng nhau đi về phía huyện nha.
Quả nhiên không lâu lắm, bên phía nha môn liền vang lên tiếng trống.
"Đông đông đông đông..."
Trong tiếng trống, phần lớn mọi người trong huyện nha đều sẽ chạy đến phía công đường, thậm chí ngoài huyện nha cũng có một số dân trăm họ tới vây xem.
Lúc Dịch Thư Nguyên và Sở Hàng cùng đi đến nha môn công đường, rất nhiều người trong huyện nha đã đến nơi này, tuy rằng Sở Hàng không phải người huyện nha, nhưng người xung quanh cũng rõ ràng gã là ai, không ai vạch trần cả.
Phần lớn tất cả thành viên đều đứng ngoài đường, chỉ có mấy quan viên cùng với người nói chuyện của các ban đứng bên công đường, một người võ quan bên hông đeo đao cùng một người quan văn bên hông treo kiếm đứng trước bàn xử án.
Thấy người tới cũng không sai biệt lắm, quan văn mở cuốn lụa trong tay ra.
"Trẫm Thiệu Ưng Tuấn hạ lệnh: Bản án Cổ thị huyện Nguyên Giang, tình tiết vụ án trọng đại, liên lụy sâu xa, bắt đầu từ hôm nay, do 3 Ti Tuần Sát Sứ tiếp nhận, huyện nha Nguyên Giang dựa theo lẽ công bằng xử án, xử trí thoả đáng, sau khi kết án lại được phong thưởng, khâm thử !"
Lấy Lâm Tu cầm đầu, bốn vị quan viên cùng một đám nha lại đứng đầu huyện Nguyên Giang ngược lại cũng không cần quỳ xuống, nhao nhao chắp tay lĩnh mệnh.
"Bọn thần lĩnh chỉ tạ ơn!"
Thánh chỉ này hạ xuống, đám người Lâm Tu cũng coi như là thở ra một hơi, thần kinh một mực căng thẳng rốt cuộc cũng buông lỏng xuống, ít nhất điều này đại biểu Hoàng Thượng đã biết được, tiếp theo bọn họ không tính là một mình chiến đấu hăng hái nữa.
Dịch Thư Nguyên đứng ngoài đường nhếch miệng, thật không có ý nghĩa, hắn vốn còn muốn đứng ở trong khoảng cách gần cảm thụ một chút bầu không khí, không ngờ căn bản không tư cách đi vào.
Vị quan văn kia tuyên đọc thánh chỉ xong cũng vô cùng khách khí, vừa cười vừa nói.
"Lâm đại nhân, dẫn ta đi xem Cổ Vân Thông cùng một đám nghi phạm đi?"
"Vâng, xin mời mấy vị đại nhân đi theo ta!"
Một đoàn người đi ra công đường, rất nhanh đi đến địa lao, tay sai cùng với một chút tôi tớ lúc trước của Cổ Vân Thông cũng đều nhốt ở bên ngoài, bên trong khu vực trọng phạm lại giam giữ mấy người giang hồ, đến phòng giam tận cùng bên trong nhất thì là Cổ Vân Thông giống như chim sợ cành cong.
Thời khắc sớm hơn, trong thành Ngô Châu đồng dạng cũng có quan viên triều đình đến, cũng càng không thiếu binh sĩ mặc giáp vào thành.
Nhưng người binh sĩ mặc giáp này cũng không trước hết nhất đi về phía quan nha Ngô Châu, mà chia ra mấy đường, dưới sự dẫn dắt của mấy vị võ quan trước tiên phóng tới mấy môn đà của Thiên Kình Bang.
Một đám binh sĩ mặc giáp hùng hổ vọt tới, càng có người cưỡi ngựa mà đến, người đi lại trên đường cái nhao nhao hoảng hốt lo sợ mà né tránh.
"Tránh ra tránh ra, triều đình đuổi bắt trọng phạm ! ".
"Người không có phận sự tránh ra ! ".
"Đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp....."
Tiếng bước chân của những binh sĩ tiếp cận, thương đao như rừng đồng nhịp chỉ về phía một tòa lầu các ba tầng chiếm diện tích có phần rộng.
"Đã xảy ra chuyện gì, nơi này là tổng đà của Thiên Kình Bang, các vị quân gia, phải chăng có hiểu lầm gì?"
Võ quan cầm đầu ngồi trên lưng ngựa sau đám giáp sĩ, mắt lạnh nhìn mấy tên người giang hồ thần sắc bất an vừa đi ra trước mắt.
"Hừ, hiểu lầm? Nhận mệnh lệnh của triều đình, Thiên Kình Bang lôi cuốn xúi giục quan viên nhúng chàm buôn bán muối, càng dùng thuật vu cổ hãm hại mệnh quan triều đình, chính là mưu đồ nghịch tặc, chúng tướng sĩ nghe lệnh, cầm vũ khí tiến về phía trước, phàm là bang chúng Thiên Kình Bang, giết chết bất luận tội ! ".
"Lĩnh mệnh ! ".
Các binh sĩ cùng rống to, cầm binh khí trong tay đi về phía trước.
Loại xử trí này, rõ ràng cho thấy hiện giờ người giang hồ này càng ngày càng càn rỡ, cho nên triều đình liền cầm Thiên Kình Bang ra để giết gà dọa khỉ rồi, thậm chí không ít nước bẩn cũng được giội vào trên người Thiên Kình Bang.
Vô số binh sĩ mặc giáp phóng vào trong lầu, trong lúc nhất thời tiếng kêu một mảnh, dù là võ giả, nhưng dưới tình huống công lực còn chưa đạt tới độ cao nhất định, đối mặt với binh sĩ mặc giáp đã quen thuộc chiến trận cũng là đánh không lại, bang chúng bình thường tức thì bị đồ sát thiên về một bên.
"Phanh" "Phanh" "Phanh."
Trên lầu có binh sĩ bị đánh bay, có người muốn phá nóc nhà chạy trốn, kết quả xung quanh sớm đã có vô số cường nỏ chờ đợi nhao nhao phóng ra.
"Đinh đinh đinh..."
"Phốc" "Phốc" "Phốc"...
"Ách a !" "A..."
Cho dù thân có khinh công lại có binh khí đón đỡ, nhưng bất quá chỉ là "leng keng" vài tiếng, sau đó liền phát ra tiếng kêu thảm thiết bị bắn thành gai nhím.
Võ quan lĩnh quân thậm chí cũng không cần tự mình ra tay, chỉ là binh lính dưới tay cùng vài tên phụ tá cũng đã tiêu diệt môn đà nơi này, chỉ là gã híp mắt nhìn mắt vào trong lầu, cảm thấy cái gọi là tổng đà này hình như quá ít cao thủ một chút đi, theo gã biết được, đây không tính là một cái tiểu phái không nhập lưu.
Thiên Kình Bang các nơi gặp phải tai họa ngập đầu, Thông phán phủ Ngô Châu đồng dạng cũng có quan viên văn võ dẫn theo binh sĩ đi đến, một đám binh sĩ mặc giáp xông vào phủ đệ khiến cho bên trong gà bay chó chạy, gào thét liên tục.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, có người chạy đến trước phủ viện Thông phán, nói với quan viên đang chờ đợi ở đây.
"Đại nhân, mọi người trong quý phủ nói, Đằng Kính Tài kia mấy ngày trước đã không thấy tăm hơi, cùng nhau biến mất còn có một số vật có giá trị."
"Chạy?"
Hai vị quan viên văn võ bên này trừng to mắt hai mặt nhìn nhau, cái này làm sao nói rõ với Hoàng thượng? Sau khi ngây người chính là phẫn nộ.
"Trước tiên bắt giữ toàn bộ thân thiết của Đằng Kính Tài, phái bốn lộ nhân thủ đi tới bốn phía cửa thành tìm kiếm dọc đường, lệnh các huyện Ngô Châu phái người hiệp trợ điều tra, ngay ngày hôm nay nghiêm cẩn điều tra đường sá rời Ngô Châu, tuyên bố trên bảng bố cáo, truy nã Đằng Kính Tài!"
"Tuân mệnh!"
Tuy rằng cấp quan của Tri huyện Ngô Châu đi cùng bên cạnh cao hơn so với tuần tra, nhưng giờ phút này cũng có chút nơm nớp lo sợ, một câu cũng không dám nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận