Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 103: Gió giục mây vần (1)

Dĩ nhiên sẽ có người hoài nghi tính thiệt giả của tin tức võ giả cảnh giới Tiên Thiên xuất thế, nhưng dù sao bản thân sự tình võ giả Tiên Thiên xuất hiện cũng là sự thật, ít nhất lấy góc nhìn người thường mà nói là như thế, người trong giang hồ cũng sẽ có mạng lưới quan hệ của mình, tự nhiên cũng đã dần dần nhận được chân tướng phản hồi.
Mà càng nhiều người giang hồ thì vào lúc tin tức chưa được thẩm tra cũng đã khởi hành đi đến Nguyệt Châu, trong quá trình này tin tức đã trải qua nhiều phương diễn biến, sinh ra nhiều cái phiên bản không hợp thói thường.
Trong đó có hai cái phiên bản kỳ quái nhất, một cái là võ giả Tiên Thiên muốn truyền công lực suốt đời cho người hữu duyên nào đó, một cái khác thì là võ giả Tiên Thiên bị trọng thương, đã đến trình độ cần phải truyền thừa y bát, bên người còn có bảo điển võ đạo bí mật thành Tiên Thiên.
Truyền tới phía sau, ngay cả mọi người trong triều đình cũng càng coi trọng, dẫu sao võ giả Tiên Thiên là thật sự tồn tại, mà giang hồ vì thế gió giục mây vần, triều đình tư cách là phương cầm quyền tuy rằng không thích một chút võ giả xem kỷ luật như không, nhưng trên tổng thể càng không hi vọng giang hồ rung chuyển.
Trong lúc nhất thời, Nguyệt Châu trở thành bảo địa người trong võ lâm hưng phấn nói đến, vô số võ giả nhao nhao đi đến, cũng thành địa phương để cho triều đình căng thẳng, Hoàng Đế đích thân hạ chỉ nhất định phải khống chế tình thế.
Trong một tòa đại viện ở thành nam Thanh Châu, một nữ hài hưng phấn mà chạy xuyên qua hành lang, chạy đến một chỗ bên trong hậu viện, trong sân đang có một người tuổi còn trẻ đang đánh quyền luyện công.
"Đại ca, đại ca ! ".
A Phi đánh ra một trận quyền phong, cố ý đánh tất cả lá rụng trước người bay đều trên hành lang, đúng lúc nhao nhao rơi xuống trên thân người tới.
"Ai nha, đại ca ngươi lại chọc ghẹo ta!"
"Ha ha ha ha ha..."
A Phi lớn tiếng nở nụ cười, từ sau khi về nhà, y càng là sâu sắc cảm nhận được lời nói lúc ban đầu của tiền bối là không hề ngoa, mình trước kia đã quá ngây thơ, bây giờ sau khi hòa giải cùng người nhà, càng giống như là tâm hồn đã thông thân thể cũng thông, võ công tiến bộ càng như nước chảy thành sông, nhưng y chẳng những không có nóng lòng cầu thành, ngược lại không ngừng đầm chắc căn bản của mình.
Nữ hài bị lá rụng tập kích cũng không thật sự tức giận, mà vừa dọn sạch lá rụng trên người vừa tới gần vài bước, trên mặt lộ ra nét mặt hưng phấn nói.
"Đại ca, ngươi biết không, người bên ngoài đang lan truyền một tin, huyện Nguyên Giang ở Nguyệt Châu có một vị lão tiền bối cảnh giới Tiên Thiên ẩn thế nhiều năm, bây giờ đã sắp đạt đến đại hạn, rất nhiều người trên giang hồ đều đi đến Nguyệt Châu, phụ thân gọi ta kêu ngươi đi qua đó! Đúng rồi đại ca, không phải ngươi trở về từ Nguyệt Châu sao?"
Lúc này A Phi đã ngây ngẩn cả người, những lời muội muội vừa nói giống như là từ trên trời rơi xuống, bởi vì thứ trước tiên y nghĩ đến đúng là Dịch Thư Nguyên.
"Đại ca? Đại ca?"
"A?"
"Ngươi nghĩ cái gì đó? Phụ thân kêu ngươi nhanh chóng qua đó!"
"Ách, được!"
A Phi tâm sự nặng nề, theo muội muội cùng nhau về đến tiền đường trong nhà, lại phát hiện giờ phút này bên trong tiền đường cũng có không ít người, trên ghế hầu như đã ngồi đầy, đều là mấy vị thúc bá, bên cạnh cũng đứng nhi tử hoặc là đệ tử của bọn họ.
Trong đó có rất nhiều người thông thường ngày lễ tết cũng không đi đi lại lại nhiều, cũng chính là gặp phải chuyện lớn mới có thể tề tụ.
Những người này nam có nữ có béo có gầy có, trưởng bối thì y đều nhận biết, người tuổi tương đối gần thì lại có mấy người y quen biết, cũng có mấy người lạ lẫm một chút, huynh muội A Phi nhìn thấy tràng diện này cũng lộ ra có chút khẩn trương.
Nhìn thấy A Phi tới, trên mặt phụ thân Mạch Tỉnh Hoa không khỏi hiện ra nụ cười.
"Phi nhi đến rồi sao? Đến đây, trong khoảng thời gian này ngươi trở về cũng không có đi đi lại lại khắp nơi, hôm nay để cho mấy vị thúc bá nhìn một cái, còn có bọn họ..."
A Phi cùng muội muội của mình đi qua cung kính hành lễ về mấy vị trưởng bối.
"Bái kiến mấy vị thúc thúc bá bá, gặp qua mấy vị sư huynh đệ sư tỷ muội!"
Các trưởng bối cười nhìn qua hai hậu bối, hậu bối bọn họ dẫn tới bên cạnh lại không dám chậm trễ đáp lễ lại, bởi vì cũng biết quan hệ thân cận, bầu không khí giữa mọi người coi như tương đối nhẹ nhõm.
"Mạch sư huynh, Mạch sư muội tốt!"
"Gặp qua Mạch sư huynh Mạch sư muội!"
"Hai vị tốt!"
Những thúc bá này đều là huynh đệ kết nghĩa của Mạch Tỉnh Hoa lúc tuổi còn trẻ, có thể một hơi hai ba mươi năm không có xung đột lợi ích gì, tự nhiên quan hệ cũng không kém đi nơi nào, thấy A Phi đi đến, trên mặt mỗi người đều hiện ra nụ cười.
"Ài ôi! Vài năm không thấy, A Phi biến hóa thật là lớn đi?"
"Đúng vậy đó, trở nên thật cường tráng!"
"A Kha cũng duyên dáng yêu kiều rồi, cũng không biết tính thô bạo khi còn bé có còn giữ hay không."
"Ai nha Hạ bá bá, ngươi đừng nói ta vậy nha..."
"Ha ha ha nàng một chút không thay đổi... Ài ôi!"
A Phi cùng cười cười, bị muội muội một bên nện mạnh vào phần lưng một cái, nghe tiếng vang "tùng tùng" là biết người đánh hoàn toàn không lưu thủ.
Điều này cũng khiến cho mấy vị trưởng bối cùng với nữ đệ tử bên cạnh bọn họ người kinh ngạc nhìn A Phi.
"Luyện thể cốt không tệ đấy!"
"Quả thật, mấy quyền này nện xuống, đổi lại là người bình thường không phải đã bị nện hộc máu rồi đi?"
"Ha ha ha ha ha..."
"Nhi tử này của ta, trước kia tương đối phản nghịch, bây giờ coi như thành khí rồi, ra ngoài rèn luyện một vòng, nội tình võ công vững chắc không ít."
Trong giọng nói của Mạch Tỉnh Hoa ít nhiều mang theo chút vui mừng cùng kiêu ngạo, đoạn thời gian nhi tử trốn đi kia, lão quả thật có loại cảm giác vô lực thật sâu, nhưng hiện giờ đã sớm hễ quét là sạch.
A Phi có chuyện trong lòng, cũng không đợi phụ thân của mình hít hà, nhanh chóng đặt câu hỏi.
"Phụ thân, các thúc thúc bá bá làm sao lại tới vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Việc tiểu muội nói có phải là thật không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận