Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 118: Tác phẩm phi phàm (2)

Dịch Thư Nguyên khó tránh khỏi sinh ra loại suy đoán này, như vậy cũng nói thông suy luận từ trên hành vi của gã, hơn nữa nhìn qua động tác thuần thục thì đúng là gã đã từng làm việc này nhiều lần.
Không thể không nói, nếu để cho Dịch Thư Nguyên tự mình đi tìm bức danh họa kia, hắn cũng chính là ra tay từ mấy nơi như công thự dịch trạm, thế nhưng nơi mà gã tìm căn bản không ở trong đám này, tám phần thuộc về nơi Dịch Thư Nguyên sẽ xem nhẹ, nói thế này đi, muốn tìm được danh họa trong thành Nguyệt Châu, tuy không nói khoa trương như là mò kim đáy biển, nhưng khẳng định không phải thời gian ngắn có thể làm được.
Tổng cộng trôi qua hơn nửa canh giờ, cuối cùng nam tử này không có chạy loạn ở trong thành nữa rồi, đi đến một chỗ khách sạn lớn, lấy một cái thân phận khách trọ tiến vào trong khách sạn.
Tới thành Nguyệt Châu này gần nửa đêm, Dịch Thư Nguyên cũng coi như đã minh bạch, võ giả có thể ở lại trong khách sạn lớn thông thường đều không phải người tầm thường, không phải giang hồ đại phái cũng thuộc về thế lực lớn, không nghĩ rằng tiểu tử này còn có chút lai lịch.
Toàn bộ hành trình Dịch Thư Nguyên đều không lựa chọn ra tay, giờ phút này hắn cũng không ở gần khách sạn đó, mà lưu lại trên một thân cây cách cái khách sạn này mấy trăm bước.
Bên trái xa xa có thể nhìn ra đến địa điểm ký hiệu thứ bảy của nam tử, mà phía bên phải mấy trăm bước có thể xa xa nhìn thấy cái khách sạn kia.
Một loại cảm giác kỳ lạ khiến cho Dịch Thư Nguyên không chuyển động bước chân, mà liên tiếp nhìn qua bên trái, cái loại cảm giác nói không rõ và không tỏ tường này quả thật hết sức thần kỳ, tựa như để cho hắn hiểu ra, vật mà trong lòng đang suy nghĩ liền ở ngay bên đó.
"Trả lại cho ngươi đi!"
Sau khi nói thầm một câu như vậy, Dịch Thư Nguyên đồng thời vung tay phải lên, cương châm trong tay đã biến mất không thấy gì nữa.
Trong phòng khách sạn kia, nam tử áo trắng đã thay mới toàn thân hoàn hảo, trải chiếc khăn lụa lên trên bàn, cẩn thận cân nhắc lấy một loại khả năng.
Sơn Hà Tiên Lô Đồ chính là bảo vật vô giá, chỉ cần có thể có được nó, mặc kệ có phải có truyền thừa của cao thủ Tiên Thiên hay không, cũng đủ để đổi lấy vô số vàng bạc, hưởng mấy cuộc đời vô cùng vinh hoa.
Lúc nam tử đến thành Nguyệt Châu biết được thông tin bảo đồ xuất hiện, đã muốn chuẩn bị hai tay, nếu như có thể bằng bổn sự thắng được trên đại hội võ lâm tự nhiên là tốt nhất, nếu như không được, vậy liền thử xem có thể trộm bức danh họa đến tay hay không!
Chỉ là giờ khắc này, một đạo hàn quang từ phương xa lóe tới, vậy mà trong chốc lát xuyên thấu cửa gỗ ngoài khách sạn, mà nam tử đúng lúc gục xuống bàn, hai tay giao thoa nâng cằm lên, nhìn chằm chằm một cái ký hiệu trên địa đồ mà suy nghĩ.
"Phốc..."
Cương châm thế phóng tới cực nhanh, căn bản không để cho người ta phản ứng, trực tiếp từ mu bàn tay phải nam tử lọt vào lại từ lòng bàn tay trái xuyên ra, cũng càng xuyên thấu vị trí ký hiệu trên tấm vải, cùng lúc ghim hai tay cùng khăn lụa vào trên bàn.
Cùng lúc đó, Tiên Thiên chân khí mang theo một loại đau đớn có tính xâm lược hầu như không thể chịu đựng được, từ trên cương châm truyền vào miệng vỡ trên lòng bàn tay nam tử.
"A ! ".
Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trong miệng nam tử, cưỡng ép muốn nhịn xuống nhưng lại cũng không thể, càng không cách nào đưa tay bịt kín huyệt vị cổ họng, giờ phút này gã chỉ cảm thấy giống như cương châm đang xé rách kinh mạch của mình, gân xanh trên hai tay mu bàn tay đến cánh tay giống như là những con giun, tất cả đều nhúc nhích nhô lên...
Người trong khách sạn nghe tiếng kêu thảm thiết, quan phủ cùng nhân sĩ giang hồ cũng lập tức phản ứng.
"Sao đấy?"
"Ở bên đó!"
"Mau qua đó nhìn xem!"
Giờ khắc này trái tim nam tử hoảng loạn, nhưng hai tay lại căn bản không cách nào thoát ra khỏi cương châm, một cỗ nội lực dị chủng đáng sợ như vật còn sống khóa cứng hai tay của gã, gã thậm chí còn không có lực để phá vỡ cái bàn.
Bên kia, Dịch Thư Nguyên đã không hề quan tâm tới nam tử kia nữa, trong từng khách sạn lớn đều có người quan phủ trông giữ nghiêm cẩn, còn có người võ lâm đại phái trong đó, tràng cảnh cả người cả tang vật đều có, không cần hắn quan tâm nữa.
Dịch Thư Nguyên đứng trên tàng cây quan sát hồi lâu, xác thực đã không có quỷ thần cùng những tồn tại không thuộc phàm tục khác chú ý tới nơi đây, sau một khắc, hắn liền hóa thành một trận gió mát thổi về phía tòa trạch viện kia.
Trong trùng trùng điệp điệp cao thủ hộ vệ, một cái phòng trong chỗ sâu của trạch viện, một người thái giám trung niên nửa nằm ở trên giường mềm, mà cách đó không xa, trên bình phong có treo một bức đồ quyển đang mở ra, chính là danh họa Sơn Hà Tiên Lô Đồ mà vô số người muốn nhìn thấy chân dung.
Đại thái giám nhìn chằm chằm đồ quyển, dường như có thể một mực xem hoài xem mãi, tuy rằng không muốn nhưng gã cũng sẽ không dám cãi lời Hoàng Thượng, chỉ có thể thừa dịp bây giờ còn không đến thời gian mà nhìn cho đã mắt.
"Ô hô... Ô hô..."
Bên ngoài hình như gió nổi lên, gió từ cửa sổ thổi vào, thổi trúng ngọn đèn dầu chập chờn trong phòng, nhưng thái giám nhưng căn bản không thèm để ý, mà càng thêm xuất thần nhìn chằm chằm vào họa quyển.
Trong gió mát, họa quyển hơi đong đưa, càng giống như sống lại vậy, khiến cho người ta lãnh hội đến núi sông tráng lệ, khiến cho người ta cảm giác được mờ mịt xuất trần...
Mà giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên đã theo gió nhập phòng, đứng ở trước đồ quyển.
Một khắc nhìn thấy đồ quyển này, Dịch Thư Nguyên đã biết rõ đây là bút tích thực không thể nghi ngờ, bởi vì chỉ liếc một cái, trong lòng hắn liền sinh ra chấn động trước đó chưa từng có, tựu thật giống như liếc mắt thoáng đã vạn năm, lại giống như thần nhập trong tranh, càng giống như ở trước lò trên đỉnh núi...
Dịch Thư Nguyên cảm thấy linh khí trong thân kích động, chỉ cảm thấy thần hồn run rẩy, chỉ cảm thấy mênh mông vô biên, chỉ cảm thấy bản thân nhỏ bé...
Cảnh trong bức họa kia, vậy mà mơ hồ có chút giống nội cảnh trong thân, mà người vẽ tranh lưu lại một tia ý cảnh càng là tựa như đánh thủng thời không, khiến cho hắn toàn bộ ngây người, đứng trước bức tranh thật lâu không thể nhúc nhích!
Cho dù trên tranh này không hề có linh khí tương tùy, lại càng không dẫn bất luận khí cơ thay đổi gì, thậm chí rất nhiều nơi trên đồ quyển đều có dấu vết tàn phá cổ xưa, nhưng giờ khắc này Dịch Thư Nguyên rõ ràng ý thức được, họa quyển trước mắt căn bản không phải là danh tác phàm trần vẽ gì cả, mà là tiên diệu tuyệt phẩm!
Hạng sức mạnh to lớn gì có thể ra họa ra tác phẩm như vậy? Tầm ý cảnh nào có thể vẽ ra cảnh thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận