Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 123: Lại gặp lại (1)

Thứ biến mất ở trong vũng nước nhỏ kia là loại yêu quái gì đây?
Dịch Thư Nguyên vừa liên tưởng tới mấy loại động vật nhỏ như cóc, cá, rắn, chồn, thân hình vừa lặng lẽ trốn tới xa xa, nằm ở đằng sau một bức tường ngoài vài chục trượng, giả bộ như là một giang hồ khách say rượu ngủ say.
Vẻn vẹn thời gian khoảng một hơi thở, hai gã quỷ thần lập tức không sai biệt lắm đi đến vị trí Dịch Thư Nguyên vừa đứng.
Tuy rằng Dịch Thư Nguyên cách tường không nhìn thấy bộ dạng của hai quỷ thần này, nhưng có thể cảm giác được một cỗ âm khí cùng với mùi đàn hương rất rõ ràng, đại khái cũng hiểu rõ bọn họ từ đâu tới, hơn nữa còn có thể nghe thấy tiếng quỷ thần nghị luận.
Bên cạnh một bụi cỏ dại, hai gã du thần bộ dáng quan sai đứng ngay ở đó bên cạnh vũng nước bị bụi cỏ che giấu kia.
Một gã trong đó cười nói.
"Quả nhiên là nó!"
"Ừ, từ đầu ngõ hẻm đã ngửi thấy được yêu khí, không phải nó thì còn có thể là cái gì? Nhưng mà theo chỗ chức trách cho nên phải đến xem qua mà thôi."
Dịch Thư Nguyên ở bên chân tường suy nghĩ, xem ra còn là một kẻ đã ăn vụng nhiều lần rồi?
Giờ phút này một tên quỷ thần nhìn qua đồng liêu nói.
"Làm sao bây giờ? Bây giờ tương đối đặc thù, phải chăng cần bắt nó lại?"
Quỷ thần khác lắc đầu nói.
"Vẫn là bỏ đi, phụ cận nơi này là chỗ rất nhiều hài đồng chơi đùa, nếu không phải nó bắt hết sạch tất cả độc xà xung quanh lại, chắc chắn không thiếu hài đồng chết non, nó lấy một chút thức ăn ở trong hàng xóm nhập lại cũng không tính quá phận!"
Quỷ thần bên cạnh gật đầu nói.
"Cũng đúng."
Nói xong, du thần này đi tới bên cạnh vũng nước đọng, nói với vũng nước đọng.
"Hôm nay liền buông tha ngươi, nhưng nếu như ngươi chạy đến làm loạn trong lúc đại hội, bị thiên thượng chú ý tới, ném mất mạng nhỏ cũng đừng trách chúng ta chưa có nhắc nhở ngươi."
Quỷ thần kia suy nghĩ chút lại bổ sung thêm một câu.
"Đợi đại hội sau khi kết thúc, không thể lưu lại ở trong thành nữa, đi tới địa phương sơn dã càng thích hợp hơn với ngươi đi."
Nói xong câu này, hai quỷ thần nhìn nhau cười một cái, sau đó theo một cỗ gió lạnh rời đi.
Dịch Thư Nguyên trốn ở đằng sau chân tường như có điều suy nghĩ.
Đợi đến lúc khí tức quỷ thần đã biến mất, Dịch Thư Nguyên vỗ mặt đất, cả người lơ lửng giống như nhảy lên, nghiêng người xoay tròn một cái đã rơi xuống vị trí vừa rồi.
Trong lúc bất tri bất giác, một thân khinh công của Dịch Thư Nguyên đã đạt đến trình độ hạ bút thành văn.
Nhìn xuống vũng nước đọng trước mặt, Dịch Thư Nguyên do dự một chút, móc ra một cái bao giấy dầu từ trong ngực, bên trong là cái bánh ngô dưa muối lúc trước mua nhưng chưa ăn.
Nó ăn rắn, vậy hẳn là là ăn thịt đi? Nếu như cho nó ăn bánh dưa muối, có phải càng quá phận hơn so với cho dê ăn ớt? Nhưng nó cũng ăn nước vo gạo nha, vậy có lẽ nó cũng ăn bánh đi?
Nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên không khỏi toét miệng ra, đi đến bên cạnh vũng nước đọng, bỏ bao giấy dầu trong tay xuống.
"Cái này ăn ngon hơn so với nước vo gạo, cho ngươi."
Hoàn thành động tác và nói xong câu này, Dịch Thư Nguyên cũng không hề lưu lại mà đứng dậy rời đi, tiếp theo bước chân cũng dần dần nhanh hơn, rời đi về phía ngoài thành.
Đêm nay cũng đã dạo chơi đủ rồi, Dịch Thư Nguyên sẽ không đến mức thật sự cố gắng chơi đến hừng đông.
Giờ phút này thành Nguyệt Châu đã giảm đi một chút tiếng vang ồn ào, Dịch Thư Nguyên đi đến ngoài thành, nhìn lại những ngọn đèn dầu trong thành, cảm thấy tuy rằng chỉ là một đêm, lại tựa như đã trải qua rất nhiều.
Có người, có thần, có yêu quái, càng có bảo vật!
Chờ khi đi đến ngoại ô, Dịch Thư Nguyên lần nữa lấy khinh công điểm cành, thân hình bay cao sau đó lại không hạ xuống, điều khiển một trận thiên phong thổi về phía huyện Nguyên Giang, lần nữa nhận thức niềm vui thú ngự phong mà bay.
Thẳng đến khi Dịch Thư Nguyên ngự phong rời khỏi thành Nguyệt Châu, chỗ vũng nước đọng lúc trước hắn đứng kia, một cái móng vuốt lặng lẽ meo meo thò ra khỏi nước.
Móng vuốt bắt lấy bao giấy dầu sau đó lại nhanh chóng rụt trở về, mà bao giấy dầu rất thần kỳ tiến vào trong nước sau đó liền bị bịt kín một tầng bong bóng khí, khiến cho bánh bột ngô bên trong không hề bị nước thấm ướt.
Đợi Dịch Thư Nguyên lại một lần nữa hiện thân, đã ở bên trong huyện nha huyện Nguyên Giang rồi, hắn về tới trước cửa trụ sở của chính mình, mở cửa, sau khi đi vào liền nhanh chóng cởi áo nới dây lưng, vén chăn lên trên giường nằm, sau đó thở dài một hơi.
"Phù... Buổi tối hôm nay thật là kích thích! Ngủ thôi!"
Tự nói này một câu, Dịch Thư Nguyên kéo chăn trực tiếp ngủ thiếp đi, nhưng trong mộng lại còn đang suy nghĩ về bức Sơn Hà Tiên Lô Đồ kia, nội cảnh bản thân cũng đang chậm rãi hiện ra ở trong mộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận