Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 125: Lấy võ nhập đạo (1)

"Tiền bối!"
Một tiếng tiền bối này A Phi cũng không trực tiếp lên tiếng, chỉ là theo khẩu hình của miệng khi phát âm nhìn ra, Dịch Thư Nguyên mang theo nụ cười đi tới gần chỗ y, y mới lên tiếng chắp tay thi lễ, so với giang hồ thông thường lại tương đối tùy ý, y cảm thấy đối mặt với Dịch tiền bối càng giống như đối mặt với một vị phu tử.
Dịch Thư Nguyên thò tay vỗ vỗ cánh tay A Phi, gật đầu nói.
"Từ thành Nguyệt Châu đi tới đây đúng không? Đi, tìm một chỗ mời ngươi ăn cơm."
"Vâng!"
Dẫu sao cũng đã chung sống qua một đoạn thời gian tương đối trong núi tuyết, Dịch Thư Nguyên và A Phi hôm nay vừa thấy cũng không có cảm giác không quen gì, một người đi tới phía trước, một người đi cùng bên cạnh, rất nhanh rời khỏi khu vực huyện nha.
Không khéo chính là, bởi vì đã có không ít giang hồ khách đến, cho nên hai đại lầu Đồng Tâm Lâu cùng Túy Tân Lâu của huyện Nguyên Giang cũng đều không có chỗ ngồi trống nữa rồi, nhưng trùng hợp chính là Dịch Thư Nguyên và A Phi cũng không có định ăn ở trong tiệm.
Dịch Thư Nguyên mua một chút bánh bao cùng hai bầu rượu từ Đồng Tâm Lâu, lại tiện đường mua một con gà quay cháy xốp giòn từ Túy Tân Lâu, sau đó dẫn theo A Phi một mực đi về phía trước.
Hai người càng đi người xung quanh lại càng thưa thớt, càng đi lại càng yên ắng, rất nhanh đã đến chân tường bên cạnh tường thành tây bắc của huyện thành.
Bởi vì con dốc tường thành cách cửa thành bên này cũng hơi xa xôi, hơn nữa điều kiện chiếu sáng bên này vô cùng không tốt, ngược lại lộ ra tương đối hoang vu, ngoại trừ một chút lều cỏ chồng chất củi cùng vật lẫn lộn, ngay cả mảnh ruộng cây cỏ hoang vu cũng không có.
Giờ phút này đã là hoàng hôn, sắc trời cũng đã hơi lờ mờ, Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu nhìn qua tường thành, lại nhìn xem A Phi cầm theo thức ăn bên người, cười cười nói.
"Để cho ta nhìn xem khinh công của ngươi luyện được như thế nào đi."
Nói xong câu đó, Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng nhảy lên, cả người giống như lông hồng bay lên theo gió, thậm chí thân hình hơi chập chờn cùng phiêu động, giống như là khói lửa kéo dài ra, lặng yên không một tiếng động bay lên bức tường thành cao ba trượng, đứng ở bên trên tường thành.
So với thành Nguyệt Châu có rất nhiều trạm gác trên tường thành, trên tường thành huyện Nguyên Giang ngay cả một binh lính cũng không có, nha dịch Tráng ban thủ ở bốn cửa thành đã là lực lượng canh phòng duy nhất.
A Phi ngẩng đầu, một chiêu khinh công kinh diễm của Dịch Thư Nguyên làm cho cõi lòng của y hơi chấn động, trong lòng cũng dâng lên động lực.
Sau một khắc, A Phi vận hành nội lực đề khí nhảy lên, thân hình xoắn ốc bay cao lên trên không trung, sau đó hai chân đá không hai cái liền rơi vào vị trí bên cạnh Dịch Thư Nguyên.
Vừa rơi xuống đất, A Phi liền không nhịn được hỏi.
"Tiền bối, vết thương của ngài tốt rồi?"
"Ha ha ha, xem như thế đi..."
Dịch Thư Nguyên cười ha ha, cũng không nói phá ra, hết thảy mọi thứ xảy ra trong núi tuyết coi như là một cái hiểu lầm tốt đẹp đi.
Nói xong câu đó, Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng nhảy lên vọng lâu phía đông nam, A Phi lại lập tức theo kịp, một trước một sau cùng Dịch Thư Nguyên bước lên nóc vọng lâu.
Bởi vì vọng lâu nhiều cũng không tu sửa, trên tường thành huyện Nguyên Giang cũng chỉ có thành lâu chỗ cửa thành coi như là hoàn hảo, còn gạch ngói của nóc vọng lâu này đã có không ít tàn phá, thậm chí còn có một chút mọc lên cây cỏ.
Dịch Thư Nguyên an vị trên một mặt mái nhà phía tây, A Phi học theo ngồi xuống bên cạnh hắn.
Thứ chiếu thẳng vào trong tầm mắt hai người đúng là Khoát Nam Sơn, tuy rằng sơn mạch tổng thể thượng vị ở mặt phía bắc huyện Nguyên Giang, nhưng lại kéo dài về phía tây nam, cho nên mỗi khi mặt trời xuống núi, bầu trời huyện Nguyên Giang cũng tương đối tối nhanh hơn.
Giờ phút này thứ hai người có thể nhìn thấy cũng chính là ánh nắng chiều bên kia núi.
Dịch Thư Nguyên một mực không nói chuyện, A Phi do dự hồi lâu rốt cục vẫn phải mở miệng trước.
"Tiền bối, cao thủ Tiên Thiên xuất thủ trong vụ án kia là ngài phải không?"
Điểm này cũng không có gì cần giấu giếm trước mặt A Phi cả, Dịch Thư Nguyên gật đầu trực tiếp thừa nhận.
"Đúng là ta, khi đó triều đình không có chú ý đến cái bản án này, Cổ Vân Thông lại là nhân vật mấu chốt của vụ án, canh phòng của huyện nha Nguyên Giang bạc nhược yếu kém, nếu như ta không ra tay, sợ là tiểu nhân sẽ hãm hại thành công, chỉ là không ngờ về sau lại đưa tới nhiều chuyện phiền toái..."
"Quả nhiên là tiền bối!"
Nội tâm A Phi hết sức cao hứng, không riêng gì bởi vì thương thế của Dịch tiền bối hình như có chuyển biến tốt đẹp hơn, cũng bởi vì hành động của tiền bối phù hợp với tưởng tượng của y, nhưng mà bởi vì thận trọng y vẫn là hỏi nhiều thêm một câu.
"Vậy thân thể của tiền bối không có gì đáng ngại chứ? Theo như đồn đại nói, ngài tựa hồ là bởi vì thân thể có vấn đề, muốn tìm truyền nhân..."
"Haha..."
Nghe thấy như thế, Dịch Thư Nguyên liền cười ra tiếng, loại lời đồn này truyền đi liền có mũi có mắt, càng truyền càng không hợp thói thường, sau cùng khiến cho rất nhiều người cũng đều tin theo, thậm chí là người vừa bắt đầu truyền tin cũng đều cho là mình đang truyền bá tin tức chính xác.
Hiện giờ như thế, mà thời đại kiếp trước có thể cực dễ dàng thu hoạch được tin tức bên trên internet ngược lại liền càng thêm khoa trương, có đôi khi là hiểu lầm, có đôi khi lại có thể nói là bóc lột thậm tệ chẳng biết xấu hổ.
Mà trong chuyện đại hội võ lâm này, người khởi xướng là triều đình hay là người khác đã không trọng yếu.
"Thân thể của ta cũng không đáng lo, về phần có hiện thân ở trên đại hội võ lâm không thì thật ra cũng không quan trọng, bất luận kết quả như thế nào, triều đình cuối cùng vẫn đạt đến mục đích, võ giả cuối cùng cũng sẽ hỗ trợ tổ chức, ngươi cũng có thể mượn cơ hội này triển khai quyền cước, nhìn xem mình có thể đi đến một bước kia hay không."
A Phi nghiêm túc nói.
“Mạch Lăng Phi ta hiện giờ không tính là người mạnh nhất trong bên trong những người dưới bốn mươi tuổi, nhưng lần này ta nhất định đạt hạng đầu! Đến lúc đó sẽ đưa Sơn Hà Tiên Lô Đồ cho tiền bối!"
"A? Tại sao lại dám nói như vậy?"
Nụ cười của A Phi không đổi nói.
"An bài đại hội tỷ thí là do các tiền bối võ lâm cùng bàn bạc với triều đình mà định, xuất ra lộ dẫn các phương lấy chứng nhận thân phận cùng tuổi tác, người tuổi tác tương tự sẽ tỷ thí cùng sân, cuối cùng phía sau mới là cường giả đấu võ."
"Trong nhóm người cùng thế hệ ta cũng không sợ bất luận kẻ nào, mỗi một cuộc tỷ thí đều là hòn đá để võ công của ta tinh tiến, hơn nữa nội lực của ta chiếm cứ ưu thế tự nhiên, đến thời khắc tranh cường, cao thủ các phương tất nhiên đều đã hao tổn nội lực, trong thời gian ngắn không thể nào khôi phục toàn bộ, mà võ công của ta thời khắc luôn tinh tiến, nội lực duy trì cường thịnh, thậm chí càng thêm tiến gần một bước..."
Nói đến đây, ánh mắt của A Phi cực kỳ sáng ngời nhìn Dịch Thư Nguyên, tràn đầy tự tin nói.
"Mạch Lăng Phi ta, sao lại không thể thắng được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận