Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 126: Lấy võ nhập đạo (2)

Hảo tiểu tử, rất có tâm kế!
Dịch Thư Nguyên nghe xong cũng nhịn không được vỗ tay.
"Ba ba... ba ba... ba !"
"Không tồi, cũng không phải là tự tin mù quáng, vậy để cho ta nhìn một chút xem ngươi bây giờ có bao nhiêu cân lượng đi!"
Vừa mới nói xong, Dịch Thư Nguyên vậy mà không hề có dấu hiệu ra tay tấn công tới A Phi, một chưởng oanh ra chưởng phong gào thét.
A Phi đột nhiên cả kinh, toàn thân nhảy dựng đến mũi nhọn góc lầu, sau đó lại lần nữa nhảy dựng từ trên xuống dưới vung quyền đánh về phía Dịch Thư Nguyên.
"Bành bành bành..."
Dịch Thư Nguyên đứng tại chỗ bất động, lấy một tay vận chưởng tiếp được ba quyền khí thế mạnh mẽ của A Phi, sau đó chân trái đá trên ngực A Phi, bị hai tay của y giao nhau ngăn cản, còn mượn lực bay lên trên không, thân hình cuốn qua trực tiếp lấy chân đạp trả, lập tức lại đá ra ba cước.
Chỉ là chiêu thức kia tuy rằng lăng lệ ác liệt, nhưng trong mắt Dịch Thư Nguyên còn chưa đủ nhìn, cho dù hắn vận dụng chân khí ở mức vô cùng kiềm chế, nhưng đứng một chỗ một tay xuất kích liền có thể nhẹ nhõm hóa giải thế công của A Phi, ngang tay quét qua liền đẩy A Phi ra.
"Liền chút bổn sự này?"
Dịch Thư Nguyên dùng ngôn ngữ mỉa mai, khí thế toàn thân A Phi lập tức biến đổi, cao thủ cảnh giới Tiên Thiên ở ngay trước mặt, y không cần phải lưu thủ, trực tiếp sử dụng hết bộ công lực ra là được!
Sau một khắc, hai tay A Phi vỗ vào nóc nhà vọng lâu, lại lần nữa phóng tới Dịch Thư Nguyên, thân hình cùng động tác đâu chỉ nhanh hơn một bậc, càng là trực tiếp một cước quét lên mái nhà nhiều tầng.
"Ba!" " Ba!" " Ba!" " Ba!"...
Mái ngói hoặc là bị đánh nát hoặc là đánh bay tứ tung, cũng là giờ khắc này, A Phi giống như gió rít bay ra, phi cước tới giữa người Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên vừa muốn huy chưởng tiếp đón lại không nghĩ rằng đỡ không, A Phi lấy tay chống đất chân phải thoáng giả, đồng thời chân trái tụ lực đá ra một kích, một cước ầm vào chưởng lực Dịch Thư Nguyên, bộc phát lực lượng, Dịch Thư Nguyên cũng ở dưới một phần lực đạo này trượt lại nửa bước.
Giờ khắc này A Phi lập tức kéo khí thế lên, truy kích đuổi qua về phía Dịch Thư Nguyên, thân hình di chuyển rất nhanh trên vọng lâu, mỗi một quyền mỗi một cước cũng giống như tiếng sấm nổ mạnh.
Liên tiếp hai mươi mấy chiêu hạ xuống, Dịch Thư Nguyên rốt cuộc dùng tới hai tay, A Phi kiềm chế trái tim vui sướng, thế công cũng càng ngày càng lăng lệ ác liệt, cho đến khi Dịch Thư Nguyên bắt đầu thi triển thân pháp, A Phi vì theo kịp động tác, chiêu thức cùng thân pháp vốn đã đến cực hạn lại nâng cao một bước.
Hai người ở trên đỉnh vọng lâu nhỏ hẹp bay nhanh giao thủ, quyền cước tấn công phảng phất giống như ảo ảnh, âm thanh giao thủ bị dìm ngập ở trong cuồng phong gào thét...
Ước chừng sau 100 chiêu, A Phi lại đánh tới một chưởng, tay phải Dịch Thư Nguyên cũng tung một chưởng, dùng ra thêm vài phần chân lực.
"Bành..."
Sau một chưởng, A Phi chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh giống như bài sơn đảo hải ập tới, hai chân cấp tốc giẫm vào mái ngói lui về phía sau, nhưng cũng không cách nào ngừng thân hình, cho đến khi ngã sấp xuống trên nóc nhà.
"Hô, hô, hô, hô..."
Đối mặt Dịch Thư Nguyên, A Phi vận công hết sức không chút giữ lại, giờ phút này nội lực đã hao hết, vừa nãy cũng là mạnh mẽ miễn cưỡng liều mạng một hơi, hiện giờ chỉ có thể nằm ở đó thở hổn hển, khí lực đứng dậy cũng đều không còn.
Cho dù Dịch Thư Nguyên cũng không biết tỉ mỉ đối với phân cấp hay bài danh của võ giả trên giang hồ, nhưng dựa vào biểu hiện của A Phi vừa xong mà nói, tuyệt đối không kém đi nơi nào.
"Có thể làm đến một bước này, tính là vô cùng không tồi rồi."
Nói xong này một câu, Dịch Thư Nguyên cười kéo A Phi tới, hai người lại ngồi xuống cùng nhau, mà bọn họ vừa nãy giao thủ cũng cố ý tránh đi nơi để rượu và đồ nhắm mang đến.
"Đói bụng không, ăn cái gì đó trước đi."
"Vâng!"
Dịch Thư Nguyên mở một bao giấy dầu bên cạnh, thức ăn còn bốc hơi nóng tản mát ra từng luồng hương vị, uống rượu ăn thịt ngắm ráng chiều, hai người cũng cười nói về sự tình ban đầu ở trong núi tuyết.
Sau khi A Phi đánh qua một trận cùng với Dịch Thư Nguyên xong, chỉ cảm thấy tâm tình khoan khoái dễ chịu, niềm tin tăng gấp đôi, cho dù biết rõ tiền bối nhường mình, nhưng trên đời này có mấy người có tư cách giao thủ cùng cao nhân Tiên Thiên?
Giờ phút này tâm tính của A Phi cũng trở nên càng thêm thả lỏng, chỉ là thật sự chịu không được cơn mỏi mệt, vừa ăn vừa nói chuyện, lúc sau đã nằm xuống trên mái ngói.
"Tiền bối, ngài là cao thủ Tiên Thiên chân chính, phía trên Tiên Thiên thật sự còn có đường sao? Một chút giang hồ thuật sĩ cũng thường làm chút nghề xua quỷ bắt yêu, thật sự là có quỷ có yêu quái sao? Lúc trước con tuyết mãng kia, có phải thật sự thành tinh hay không vậy?"
Dịch Thư Nguyên nhét chiếc bánh bao trong tay vào trong miệng nhai nhai nuốt xuống, đứng dậy nghênh đón gió đêm, đi về phía mái hiên vọng lâu, đứng trên mũi nhọn góc mái vọng lâu nhìn qua một tia ánh nắng chiều sau cùng.
Quần áo phất phới bay trong gió, khăn nho vừa nãy trong lúc so tài một mực kiên trì không rơi lúc này rốt cuộc đã tuột ra bay tới trong gió, một khắc theo gió bay ra liền bị Dịch Thư Nguyên thò tay chụp lấy, mặc kệ tóc dài bay múa trong gió.
Dịch Thư Nguyên biết rõ A Phi muốn hỏi cái gì, mà ở trước mặt cao thủ Tiên Thiên chân chính, dĩ nhiên là cơ hội khó được để hỏi loại vấn đề này.
"Từ xưa đến nay, người tập võ đến cảnh giới nào đó, đều có thể cảm giác nội công biến chất, nghịch phản Tiên Thiên hoá sinh chân khí, có thể lấy tư thế toàn thịnh cho đến lúc lâm chung, một bước này được người giang hồ xưng là võ giả Tiên Thiên, Lục Địa Thần Tiên, ha ha... Thật là cuồng vọng mà!"
Ánh nắng ánh chiều tà bên phía chân trời, cho dù phần lớn nơi trong huyện thành Nguyên Giang đã trở nên vô cùng lờ mờ, nhưng ở chỗ này lại vẫn có thể tán thưởng một cảnh xinh đẹp nhất trước khi mặt trời lặn như cũ.
Dịch Thư Nguyên cảm khái trong lòng nói.
"Chỉ bất quá với tiên đạo, cũng không phải người khác thổi phồng một câu Lục Địa Thần Tiên thì tâm tư liền lâng lâng rồi, người có thể thành Tiên Thiên đều là hạng người kinh tài tuyệt diễm, nhìn thấu hư vọng minh tâm kiến tính, thật ra đã một chân bước vào bên trong tiên đạo... ."
Tất cả những gì Dịch Thư Nguyên nói đều là nói thật, bởi vì cái này đều là bản thân hắn tự cảm thụ được.
"Vù vù... Vù vù..."
Lúc này bỗng có cuồng phong gào thét lên, bầu trời bỗng nhiên lóe lên ánh sáng.
"Ầm ầm ! ".
Tiếng sấm vang vọng cửu tiêu, A Phi kinh hãi, trái tim đập mạnh một cú, y nhìn lên bầu trời, rõ ràng không có nhiều mây đen.
Dịch Thư Nguyên nhíu mày nhìn lên bầu trời, cũng không nhiều lời nữa, lại ngồi trở lại vị trí vừa nãy, nhìn một tia ánh bình minh sau cùng ảm đạm xuống.
"Tà dương đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn..."
A Phi thu hồi tầm nhìn từ bầu trời, nhìn lại thân ảnh Dịch Thư Nguyên, tâm thần lại có chút ít hoảng hốt.
A Phi chợt phát hiện khả năng là mình ngộ sai rất nhiều, y đột nhiên cảm thấy thật ra căn bản mình vẫn không hiểu rõ Dịch tiền bối.
Liền lác đác vài câu vừa rồi, đã có thể nói rõ gông cùm xiềng xích từ xưa tới nay trong lòng cao thủ Tiên Thiên, nhưng nếu như đổi loại góc độ lý giải khác thì sao?
Trái tim A Phi không thể ức chế đập nhanh hơn không ít, chẳng lẽ Dịch tiền bối đã nhìn thấu hư vọng minh tâm kiến tính, bước một chân vào bên trong tiên đạo rồi sao?
Xưa nay bao nhiêu cao thủ Tiên Thiên, đến lúc lâm chung đều là "bế tử quan", về sau cũng không còn đi ra nữa.
A Phi liên tưởng đến tình huống thân thể Dịch tiền bối nghiêm trọng không tốt trước đây, lại nhìn khí độ thong dong của Dịch tiền bối bây giờ, rõ ràng chính là bước qua cái "tử quan" hư vô mờ mịt theo như lời đồn đại kia!
Giờ phút này trong ký ức của A Phi, thân ảnh của Dịch Thư Nguyên lại tăng đến một độ cao khác biệt, hết thảy tất cả hội tụ thành một thứ tốt đẹp nhất cũng là tuyệt vọng nhất trong truyền thuyết trên giang hồ là lấy võ nhập đạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận