Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 137: Không thấy huyền diệu của tiên đồ (1)

Bốn phương vị vây quanh bên ngoài thành Nguyệt châu đều đã được xây dựng nên những đài tỷ võ, dựa theo bốn phương Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ để phân chia, mỗi phương có mười sân bãi, có đất bằng bình thường, cũng có ruộng đồng cày bừa vụ xuân, có loạn thạch, có rừng cây, cũng có nước chảy qua rừng trúc.
Mà chủ hội trường nằm ở vị trí phía đông Thanh Long, có một lệnh triệu tập nhân thủ nhiều nơi đẩy nhanh tốc độ kịp lúc xây dựng xong Thanh Thạch Đài, phân biệt dựng nên năm căn cọc gỗ ở bốn góc cùng với trung ương.
Ngày mồng một tháng tư, có thể nói là một ngày quan trọng nhất trong mấy chục năm thậm chí trên trăm năm qua của thành Nguyệt Châu.
Giờ thìn, ngoài thành đông của Nguyệt Châu, phụ cận chủ tràng Thanh Long cách lầu các thành thị gần nhất khoảng 100 trượng đã là người tới tấp nập.
Vô số võ giả giang hồ cùng với văn sĩ nho sinh khiến cho nơi đây chật như nêm cối.
Giờ phút này còn không dùng đến chủ tràng, trên Thanh Thạch Thai xây dựng một cái đài cao bằng gỗ, lúc này bên trên đứng mấy quan viên cùng một chút Bắc Đẩu võ lâm.
Từ trên đài nhìn lại xung quanh, đông nghịt một mảnh toàn bộ đều là người, chỗ xa xa một chút bên lầu các trong thành, trên nóc nhà cũng đứng đầy võ giả, căn bản khó có thể tính toán.
Đại thái giám Chương Lương Hỉ từ Thừa Thiên phủ tới đây đang ngồi trên ghế ở giữa trung ương, gã đại biểu chính là uy nghi của Thiên tử.
Mười vị Bắc Đẩu võ lâm cũng không phải là người võ công cao nhất, mà là mười chưởng môn của đại phái võ lâm, giờ phút này bọn họ đồng dạng tâm tình kích động, tầm nhìn liên tiếp đảo qua vô số võ giả bên ngoài cùng với họa quyển được bày ở chiếc bàn trên đài.
Loại thịnh hội này, đời này cũng khó nói còn có lần thứ hai.
"Công công, tới giờ rồi."
"Ừm."
Chương Lương Hỉ đứng lên, trước chắp tay về quan viên bên người, cũng không quên lễ nghi đối với những Bắc Đẩu võ lâm kia.
"Chúng ta đại biểu Hoàng Thượng, việc này là việc nghĩa không thể chểnh mảng!"
"Mời công công!"
"Dĩ nhiên là phải làm phiền công công rồi!"
Đám quan chức thì không cần phải nói rồi, thời khắc này Bắc Đẩu võ lâm cũng bán mặt mũi cho triều đình, vì vậy Chương Lương Hỉ liền một người chậm rãi đi tới phía đài cao bên cạnh, sau lưng là hai gã vệ sĩ cầm lấy đồ quyển theo sau.
Chương Lương Hỉ hít sâu một hơi, sau một khắc mở miệng, lấy nội lực thâm hậu bộc phát ra tiếng nói cực kỳ vang dội.
"Nhận long ân của Thiên tử, cảm võ vận thiên hạ! ".
Tiếng nói của Chương Lương Hỉ giống như tiếng sấm, chỉ một thoáng liền đè ép hết thảy âm thanh huyên náo xuống, tất cả mọi người chấn động mà nhìn người trên đài cao, ngay cả một chút Bắc Đẩu võ lâm ở trên đó cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi, không ai ngờ rằng nội công của thái giám này cũng thật là đáng sợ.
"Hôm nay, anh hào thiên hạ hội tụ tới Nguyệt Châu ! thừa dịp thời gian tốt đẹp này... Thiên tử ngự tứ: Sơn, Hà, Tiên, Lô, Đồ! ".
Theo một câu nói này của Chương Lương Hỉ hạ xuống, tựa như gần nửa thành Nguyệt Châu đều vang vọng giọng nói, mà hai gã vệ sĩ phía sau gã cũng một trái một phải cẩn thận chậm rãi kéo họa quyển ra.
Mấy quan văn cùng quan võ cùng tồn tại trên đài nhìn nhau, không biết ai là người thứ nhất dẫn đầu, mọi người cũng cùng đứng lên đi tới biên giới, đứng một bên tỉ mỉ nhìn Sơn Hà Tiên Lô Đồ.
Hơn mười người Bắc Đẩu võ lâm nhìn nhau một cái, cũng không hề rụt rè, loại cơ hội này không phải tùy tiện có được, cũng nhao nhao đứng dậy đi đến bên kia quan sát bức danh họa thiên cổ này.
Tuy rằng những người này ngoài miệng không nói lời nào, nhưng trong lòng đều nhao nhao cảm nhận được một phần chấn động.
Không hổ là Sơn Hà Tiên Lô Đồ, bức họa này vừa ra, họa quyển thế gian đều ảm đạm biến sắc, chẳng lẽ thật sự là xuất từ tay tiên nhân sao?
Những người trên đài có thể thấy rõ họa quyển, mà người ở dưới đài bởi vì cách xa xôi, người có thể thấy rõ họa quyển lại không nhiều, nhưng cho dù như vậy, từng người đều lộ ra thần sắc cực kỳ kích động.
Đương nhiên cũng có một chút người công lực thâm hậu thị lực xuất chúng, có thể thấy rõ họa quyển trên đài cao, giờ phút này nhịn không được lên tiếng tán thưởng.
"Không hổ là danh họa thiên cổ vô giá, chỉ ứng có ở trên trời, nhân gian khó được thấy vài lần..."
Một nam tử râu dài sững sờ nhìn lên đài cao, thì thào tự nói, bên cạnh liền có mấy văn sĩ, nhưng bọn họ căn bản thấy không rõ, nội tâm vô cùng gấp gáp.
"Ai nha, cao như vậy thì nhìn thấy thế nào được chứ!"
"Nói đúng đấy, như vậy làm sao có thể nhìn thấy chân dung danh họa!"
"Cái này phải làm như thế nào mới được đây!"
Mà giờ này khắc này, Dịch Thư Nguyên đứng trên nóc nhà cách đài cao ngoài 100 trượng, xuất thần nhìn họa quyển hầu như nhỏ đến chỉ có một chút điểm ở xa xa.
Một khắc họa quyển được mở ra, cho dù cách xa như thế, Dịch Thư Nguyên vẫn có thể cảm nhận được một phần ý cảnh kia, thậm chí hắn cảm thấy ở khoảng cách này ngược lại càng thêm rõ ràng.
Tại sao ở xa ngược lại càng lộ ra phần ý cảnh này?
Trong lòng Dịch Thư Nguyên khẽ động, nhìn lầu các cùng ruộng đồng và sơn thủy nơi xa xung quanh thành.
Nếu ý cảnh của Sơn Hà Tiên Lô Đồ là thiên địa cùng với tiên lô, nhưng nếu như chỉ biến nó trở thành một bức họa, có phải là tầm nhìn của ta đã quá hạn hẹp rồi?
Sau khi có tâm tính này, Dịch Thư Nguyên nhìn lại bức vẽ, hơn nữa còn đắm chìm tâm thần vào trong, biến lầu các trong thành, ruộng đồng cùng với rừng cây ở ngoại bộ phương xa, đưa hết thảy liên hệ lại làm một cùng với bức họa kia.
"Đây là..."
Dịch Thư Nguyên không khỏi có chút nghẹn ngào.
Trong thoáng chốc, Dịch Thư Nguyên chỉ cảm thấy họa quyển cùng thiên địa dường như không hề phân chia lẫn nhau, chỉ cảm thấy họa quyển bắt đầu không ngừng kéo dài, dần dần trở lên lớn vô hạn, biến thành rộng vô hạn, tất cả nơi tầm mắt có thể nhìn thấy đều là tranh, càng có lò đan lộ ra tia sáng ảm đạm càng thêm chân thật...
Đột nhiên, có một đạo kim quang lóng lánh.
Một đạo tia sáng giống như kim hồng phóng qua thiên địa, mãi cho đến trước mặt Dịch Thư Nguyên, hóa thành một tòa kim cầu cự đại...
Giờ khắc này, tâm thần Dịch Thư Nguyên cũng nhận được trùng kích, ý cảnh không vững vàng trong lòng kéo dài, lại hoảng hốt một cái, thân thể hắn hơi run lên, sau đó liền thanh tỉnh lại.
Lại nhìn về họa quyển trên đài cao xa xa, dường như hết thảy vừa nãy đều là dạo chơi bên trong mộng họa, nhưng lại cảm thấy cảm giác rất là chân thật.
"Thì ra là thế..."
Dịch Thư Nguyên cảm thán, đồng thời nhẹ lắc đầu, cái này chính là chênh lệch giữa tiên cùng phàm trần sao!
Giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên đã có nhận thức phân tích rõ ràng hơn đối với đối với sự bất phàm của Sơn Hà Tiên Lô Đồ, nhưng ngược lại cố chấp của hắn đối với Sơn Hà Tiên Lô Đồ lại không còn nữa.
Rung động trong lòng Dịch Thư Nguyên cũng dần dần dẹp loạn, bình tĩnh mà nhìn họa quyển ở phương xa.
Không vì vật thích không vì mình buồn, lòng mang kính sợ chí tại cao viễn, động dung tâm ý thiên địa, nhấc lên tình cảm vạn vật.
"Bên trong tiên đạo có cao nhân như này, làm ta rất mừng rỡ! Đa tạ tiền bối!"
Nói xong, cũng mặc kệ người tới ta đi tấp nập xung quanh có phản ứng gì, hai cánh tay Dịch Thư Nguyên duỗi thẳng, khom người chắp tay thi lễ về phía Sơn Hà Tiên Lô Đồ.
Xung quanh cũng có người chú ý tới động tác của Dịch Thư Nguyên, lại cũng không có bao nhiêu người để ý, dẫu sao đứng trước danh họa truyền thế, rất nhiều người đều rất kích động, cũng không chỉ một người có hành vi quái dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận