Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 141: Tranh danh đoạt lợi (1)

Sau khi đưa công pháp chính mình nghiên cứu cải tiến cho Đoạn Tự Liệt, Dịch Thư Nguyên liền đi xa khỏi cái khách sạn kia, tự mình đi tới trên đường thành Nguyệt Châu.
Bây giờ thành Nguyệt Châu vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ, rất nhiều cửa hàng vẫn mở cửa buôn bán suốt đêm.
Rất nhiều võ giả đã bị đào thải, có một số người vô cùng không cam lòng, nhưng càng nhiều người cùng với thân hữu của bọn họ ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm không ít, tâm tính càng thêm thoải mái quan sát đại hội còn dư lại.
Cao thủ trẻ tuổi trong chốn võ lâm cùng các loại võ công chẳng những để cho rất nhiều danh túc võ lâm quan tâm, cũng làm cho Dịch Thư Nguyên mở rộng tầm mắt.
A Phi và Đoạn Tự Liệt đương nhiên rất lợi hại, hơn nữa tiến bộ nhanh chóng, nhưng hơn một trăm người còn lại đồng dạng không kém, đồng dạng tin tưởng mười phần, vị trí thứ nhất đại hội võ lâm trẻ tuổi cũng không phải là dễ cầm như vậy.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên hiện giờ cũng không phải rất cố chấp với Sơn Hà Tiên Lô Đồ.
Dịch Thư Nguyên đã lĩnh hội được một phần tiên ý của nó rồi, có thể được đồ thật tự nhiên là tốt nhất, nhưng món đồ này không phải là phàm vật, không chiếm được cũng chỉ có thể nói là duyên pháp như thế.
Dưới nhân duyên tế hội, có thể được tự nhiên có thể được, cho dù A Phi và Đoạn Tự Liệt đều thất bại, Dịch Thư Nguyên tin tưởng hắn cũng có thể cầm được bức họa.
Không thể được mà nói, tự nhiên cũng không nên cưỡng cầu.
Tiếng trống của Vũ Hồn Thiên Cổ vang vọng phía chân trời, Dịch Thư Nguyên hiểu rõ dưới loại tình huống này, sức lĩnh ngộ của những người thiên phú cao với võ đạo tuyệt đối vượt xa so với trước kia.
Những võ giả tham gia tỷ thí, từng người đều đang không ngừng tiến bộ, mỗi ngày đều có người đột phá gông cùm xiềng xích của bản thân, cũng khó trách nói võ vận trở nên hưng thịnh.
"Về sau người tham gia đại hội có lẽ có thời gian nghỉ ngơi chứ nhỉ?"
Dịch Thư Nguyên nghĩ như vậy, đi vào một tửu lâu nhỏ bên đường vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ.
Hiện giờ còn lại hơn một trăm người, mỗi người đều tiêu hao phi thường lớn, đại hội sẽ tự nhiên không thể để cho tất cả mọi người mỗi lần tỷ thí cũng ở vào trạng thái cực hạn được.
Sau khi chọn ra 108 người từ những vòng tỷ võ, kế tiếp là đấu một trận nghỉ một ngày, nhân số càng ít, thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ tương ứng gia tăng.
"Ài, vị khách quan này, thật sự ngại quá, bổn lâu đã đầy khách mất rồi, nếu ngài không ngại có thể chờ một chút, hoặc là hỏi một chút xem có vị nào nguyện ý hợp bàn..."
Thấy Dịch Thư Nguyên đi vào tửu lâu, tiểu nhị xung quanh cũng đều bận tối mày tối mặt, chưởng quầy chỉ có thể vội vàng chịu tội hô qua.
Dịch Thư Nguyên lắc đầu nói.
"Không cần chỗ, cho ta một bầu rượu, thuận tiện thêm một túi lạc là được, ta mang đi."
"A a, lập tức chuẩn bị cho khách quan ngài!"
Chưởng quầy cao hứng đáp ứng, vội vàng đi chuẩn bị cho Dịch Thư Nguyên.
"Khách quan chờ một chốc, lập tức là có ngay."
Dịch Thư Nguyên vui đùa một câu.
"Chưởng quầy sinh ý có vẻ thịnh vượng nha?"
"Ha ha đúng là không tệ, nhưng mà những đại hiệp này không thu lại được tính khí, rất dễ đánh nhau, hôm trước liền đánh nhau trên lầu, đập hư rất nhiều bàn ghế."
Tỷ võ về sau, đám võ giả cũng càng ngày càng phấn khích, càng bởi vì hỗ trợ riêng cho người mà mình thích cho nên có lúc xung đột, thậm chí còn có người mở riêng cá độ, tự nhiên không thể nào một mực hòa hòa khí khí.
"A? Vậy bồi thường thế nào?"
Chưởng quầy nhắc gáo rượu tới trước vò rượu có chút dừng lại, rót rượu vào ấm, một bầu rượu liền đầy, gã bỏ cái phễu xuống, mang theo nụ cười đứng lên, nắp kín bầu rượu lại đặt ở trên quầy, lại đưa một bao củ lạc tới cùng nhau.
"Đương nhiên bồi thường, nếu không ta vốn sinh ý nhỏ cũng không dám tiếp tục làm nữa rồi...! Người quan phủ đến rất là nhanh, khách quan, tổng cộng ba mươi đồng."
Thời điểm Dịch Thư Nguyên lấy tiền từ trong túi ra, chưởng quầy lại bắt chuyện cùng với hắn.
"Vẫn là nói chuyện cùng với văn nhân các ngươi rất là hợp ý, võ phu, nhất là võ phu ở địa phương xa xôi, tính khí quá kém..."
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười đưa tiền tới, hiện giờ bộ dạng tản mạn không bị trói buộc này của hắn, rõ ràng còn bị nhận thành văn nhân.
"Ta cũng là người giang hồ."
"A?"
Chưởng quầy lại đánh giá Dịch Thư Nguyên một chút, sau đó lắc đầu nói.
"Không giống, trong khoảng thời gian này ta đã thấy nhiều người giang hồ, khách quan ngài ấy à, nhìn qua chính là thư sinh, ngay cả tay áo cũng không vén lên, chỉ là chỗ tóc này không quá giống với thư sinh, nhưng phần khí độ của ngài ta sẽ không nhận sai!"
Vào lúc chưởng quầy và Dịch Thư Nguyên đang nói chuyện phiếm, người cãi nhau bên trong đại sảnh tửu lâu tự nhiên cũng đang nghị luận tới trận tỷ thí tiếp theo.
"Nhắc tới trẻ tuổi đệ nhất thiên hạ lần này, ta thấy Ma Vân Thiết Thủ - Lư Lâm Phong có hy vọng lớn nhất, mấy trận lúc trước gã cũng nhanh chóng đánh bại đối thủ, quả thực là thế không thể đỡ!"
"Hừ, cũng chưa chắc, tuy rằng Lư Lâm Phong lợi hại, nhưng có thể tới một bước này nào có ai là người xoàng xĩnh?"
"Đúng đúng đúng, bao nhiêu kẻ danh tiếng vang dội đã thất bại dưới tay người chưa từng nghe nói qua, Tiêu Thanh Phú không phải cũng bại ở trong tay một cái tiểu tử Thanh Châu không có danh tiếng gì đó sao?"
"Phanh..."
Có người Thanh Châu vỗ bàn một cái đứng lên nhìn người vừa nói chuyện nọ.
"Không có danh tiếng gì? Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, loại người như ngươi ở trong tay Mạch đại hiệp không đỡ được ba chiêu!"
"Ách, chư vị bớt giận, chư vị bớt giận! Quan phủ tam lệnh ngũ thân không được nháo sự, tiểu điếm vẫn còn muốn kinh doanh, kính xin các vị đại hiệp giơ cao đánh khẽ cho!"
Chưởng quầy vốn đang rót rượu vội vàng chạy ra trấn an mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận