Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 151: Ngày xuân nảy mầm (1)

Bữa ăn khi nãy của Dịch gia có thể nói là bữa cơm trưa sớm.
Cho nên khi giữa trưa còn chưa có đến, người Dịch gia cùng nhau đi ra ruộng.
Đây là một mảnh đồng ruộng rộng rãi nối liền cùng một chỗ, bờ ruộng giao thoa dọc ngang tung hoành, càng có một chút thôn nhân đang khom người cấy mạ.
Mà ruộng nước Dịch gia ngay ở bên trong một mảng lớn đồng ruộng túm tụm, ruộng đồng nhà mình cộng thêm ruộng nước cho thuê, tổng số có hai mươi chín mẫu đất, lúc ban đầu Dịch Thư Nguyên nghe thấy mấy chữ này cũng cảm thấy khoa trương.
Nhưng suy xét cẩn thận lại liền cảm thấy cũng không phải quá phận, bởi vì sản lượng lúa cũng bày ra ở đó, căn bản không thể nào so sánh cùng với thế kỷ 21 trong trí nhớ của Dịch Thư Nguyên.
Lấy loại địa phương huyện Nguyên Giang này làm ví dụ, cũng coi như là tương đối ít tai họa rồi, dưới tình huống người dân chịu khó, một năm một mùa, một mẫu có thể được hơn 200 cân coi như là không tệ.
Trừ đi ruộng thuê cùng các loại thuế má, hơn nữa bán gạo mua đồ sinh hoạt trong nhà, chỉ có thể nói là năng lực chống đỡ bất trắc của người nông quả thật không cao.
Đương nhiên, không nói bách tính huyện Nguyên Giang giàu có và đông đúc bao nhiều, nhưng nếu như cần cù một chút mà nói thì cuộc sống cũng không tính là quá khổ.
Liền như hai mươi chín mẫu đất này, quay ngược 10 tới 20 năm trước cơ bản toàn bộ đều thuộc về chính Dịch gia, chỉ là những năm này đã thành một nửa của nhà mình, một nửa cần thuê.
Chua xót trong đó mặc dù Dịch Thư Nguyên không biết rõ, nhưng cũng thực sự có chút lý giải nhiều hơn một chút đối với đệ tức Triệu thị tố khổ.
Giờ phút này người Dịch gia liền đứng bên bờ ruộng, Dịch Thư Nguyên, Dịch Bảo Khang, Dịch Dũng An sớm đã cởi giầy hơn nữa vén vạt áo cho vào bên hông, cũng cuốn quần lên.
Cháu dâu Lý thị đồng dạng muốn xuống ruộng, nhưng mà lúc này nàng đang giúp Mạch A Kha sửa sang lại quần áo.
Quần áo của vị hiệp nữ giang hồ này đẹp mắt cũng lưu loát, nhưng mà có chút không thích hợp mặc để làm ruộng.
Mạch A Kha cởi giày cuốn quần, lộ ra bắp chân trơn bóng trắng nõn, Dịch Dũng An vừa thấy ánh mắt cũng nhìn thẳng.
"Khục, khục..."
Dịch Bảo Khang ho khan hai tiếng, Dịch Dũng An nhanh chóng gãi gãi trán quay đầu đi chỗ khác, cũng sợ khách nhân người ta phản cảm.
Phản ứng này ngược lại cũng không trách Dịch Dũng An, dẫu sao người ở nông thôn cũng chưa gặp qua cô nương trắng nõn tinh tế tỉ mỉ như vậy, lúc này chính hắn cũng thay mình có chút ngượng ngùng.
Nếu như Dịch Dũng An có một cái máy tính có thể kết nối với internet thế kỷ 21, nhìn thấy những hình ảnh trong điện ảnh và truyền hình kia, sẽ liền cao thấp dập đầu một cái đối với máy tính.
Bên kia Lý thị lại đang không ngừng khuyên bảo Mạch A Kha, xiêm y này bị bẩn rất đáng tiếc, thân thể này khẳng định cũng không làm việc được.
"Mạch nữ hiệp, ngươi thật sự muốn xuống ruộng sao? Bên trong ruộng rất bẩn."
"Tỷ tỷ yên tâm, ta cũng không được chiều chuộng như ngươi nghĩ vậy đâu!"
Mạch A Kha vừa nói, lại vừa nhìn về bên phía Dịch Thư Nguyên vài lần, nàng bây giờ vẫn còn cảm thấy có chút ít không chân thực, Dịch tiên sinh này thoạt nhìn còn trẻ như vậy, lại là "Đại bá" của nhà này?
Trong lúc nhất thời, Mạch A Kha có chút nghĩ ngợi lung tung, lại không ngừng tìm các loại lý do tự an ủi mình đừng suy nghĩ nhiều, xác định không phải ruột thịt.
"Được rồi được rồi, làm việc thôi."
Dịch Bảo Khang đeo cái sọt dưới bờ ruộng lên trên eo, phân cho mỗi người chuẩn bị xuống ruộng một cái, loại giỏ trúc để chứa được dùng dây thừng buộc xuyên qua, đeo chéo xéo trên bờ vai, treo ở bên hông, chuyên môn dùng để đựng mạ cấy.
Mà mạ lại lấy từ trong nước mương đi lên, phủ lên cái sọt trên eo này, quần áo bên hông liền lập tức ướt một mảnh.
"Xuống ruộng, huynh trưởng, ngươi ách..."
Dịch Bảo Khang vừa định dặn dò vài câu, đã thấy Dịch Thư Nguyên sải bước tiến vào trong ruộng, vài bước xuống thân hình vững vàng không chút nào lắc lư, lộ ra thành thạo.
Xem ra huynh trưởng vẫn là còn nhớ làm sao cấy mạ khi còn bé, Dịch Bảo Khang nghĩ như vậy vừa nhìn về phía con dâu cùng Mạch A Kha bên đó.
"Ngọc Liên, chăm sóc Mạch nữ hiệp cho tốt."
"Đã biết phụ thân!"
Dặn dò xong rồi, Dịch Bảo Khang và Mạch A Kha cùng nhau liếc nhìn Dịch Dũng An bước xuống ruộng một cái, đồng dạng bước chân kiện tráng.
Thời điểm chậm một chút, Lý thị cũng bước xuống ruộng.
"Mạch nữ hiệp, khi xuống cẩn thận chút, bùn nhão dính chân, ngươi chậm chút!"
"Chuyện này nào có đáng gì?"
Mạch A Kha nhìn tất cả mọi người đều dễ dàng, mình cũng vừa sải bước ra tiến vào bên trong ruộng, ai ngờ chân vừa mới hạ xuống, cũng cảm giác toàn bộ đùi phải đều bị hút vào trong ruộng.
Thân hình Mạch A Kha không vững, theo bản năng vội vàng bước chân trái ra, luồng thế xông lên này liền để cho thân thể của nàng nghiêng về phía trước, nhưng chân phải trong lúc nhất thời rõ ràng không nhổ ra được.
"Ây ây ây, a..."
Mạch A Kha kêu một tiếng, cả người liền "Bùm!" một tiếng, ngã xuống bên trong ruộng.
Lý thị một bên cho dù đã bắt được một tay của Mạch A Kha, nhưng vẫn không kịp có thêm phản ứng, chỉ thấy Mạch A Kha trước mắt đã ngã, tay kia khó khăn cắm vào bên trong mặt đất.
"Ai nha, Mạch nữ hiệp, ngươi sao rồi?"
"Làm cái gì đấy?"
"Ai nha, kêu ngươi chiếu cố Mạch nữ hiệp một chút rồi mà!"
Phụ tử Dịch gia vừa sốt ruột lại vừa cảm thấy buồn cười, rốt cuộc vẫn là nhà giàu nghìn vàng, xuống ruộng thế nào cũng không biết.
Dưới Lý thị dìu, Mạch A Kha mang theo nửa người dính bùn đứng lên, vừa vỗ thân thể vừa không ngừng lặp lại câu "Không sao không sao", trên mặt đã nóng đến xém chút nữa khiến bùn nhão bốc hơi khô.
Cái này quá mất mặt rồi!
Dịch Thư Nguyên bên đó nhìn mà buồn cười, xem ra biết võ công cũng không thể khinh thường hàm lượng kỹ thuật làm ruộng, cũng may ta lợi hại hơn so với nàng.
Vào lúc Mạch A Kha khó khăn thích ứng, đám người Dịch Thư Nguyên đã bắt đầu đâu vào đấy cấm mạ xuống.
Tuy rằng ký ức của Dịch Thư Nguyên đã mơ hồ, nhưng động tác lại không xa lạ, hơn nữa thời điểm tới hắn cũng đã dốc lòng quan sát dáng dấp của những thôn dân khác, giờ phút này bắt đầu làm hơi có chút cảm giác thuận buồm xuôi gió.
Mà cắm cắm, Dịch Thư Nguyên càng có thể cảm nhận được một phần khí tức đặc thù khi gieo mạ trồng vào mùa xuân, nghiêng nhìn các phương ruộng nước, thiên địa cùng nhân hòa vào lúc này hiện ra vài phần hàm súc đặc thù thú vị.
"Nhìn đại bá của ngươi xem, làm cho chỉnh tề!"
Dịch Bảo Khang nói một câu như vậy, trên mặt cũng đầy là vui sắc, xem ra năm nay tốc độ cấy mạ sẽ mau hơn không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận