Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 153: Phá pháp (1)

Mạch A Kha quả thật không thích hợp với cấy mạ, dưới sự thúc giục của Dịch Thư Nguyên, nàng cũng không có hao phí quá nhiều thời gian ở nơi này nữa.
Rất nhanh Mạch A Kha liền rời khỏi ruộng đồng, đi đến bên con kênh mương đơn giản rửa tay chân một cái, sau đó liền rời đi.
Người Dịch gia cũng không có đưa tiễn quá lâu, duy nhất Lý thị đi tiễn cũng đợi khi Mạch A Kha cưỡi ngựa rời đi liền quay trở về cấy mạ.
Mặc dù Dịch Thư Nguyên một mực không rời khỏi ruộng nước, nhưng trong lòng cảm ứng đối với cây mạ rất rõ ràng, ít nhất Mạch A Kha đoạn đường này có lẽ không có nguy hiểm gì.
Mảng lớn ruộng dần dần cắm kín mạ, ruộng nước cũng toả ra sinh cơ.
Dịch Thư Nguyên đứng trên bờ ruộng, nhìn một miếng ruộng vừa mới cấy xong, trong lòng dâng lên một chút cảm giác thành tựu.
Phụ tử Dịch gia cùng với cháu dâu Lý thị còn đang ở bên bờ bên kia khom người cấy mạ, mà biên giới đồng ruộng cũng thỉnh thoảng có một chút chim nước mỏ dài hạ xuống, không ngừng tìm kiếm thức ăn trong ruộng.
Từng sợi gió xuân thổi qua, khiến cho cây mạ trong ruộng hơi đong đưa.
Dịch Thư Nguyên đứng trong gió, hơi nhắm mắt lại cảm thụ, tựa như có thể cảm giác được rễ mạ cắm vào đang sinh trưởng, tựa như có thể "Nhìn" thấy nó nở hoa trổ bông, cùng với mùa thu hoạch sau đó...
Trên con đường phản hồi thành Nguyệt Châu, Mạch A Kha đang phóng ngựa chạy gấp.
Đương nhiên giờ phút này Mạch A Kha cũng không phải là lẻ loi một mình, bên người nàng còn có những võ giả khác cưỡi ngựa đi theo, đều là giang hồ hảo thủ của Thanh Châu.
Chỉ là chẳng qua hiện nay huynh trưởng bị ám toán, ngoại trừ phụ thân ra, Mạch A Kha không biết nên tín nhiệm ai, dù là một chút người nhìn như thân cận cũng chưa chắc đã không có động cơ.
Giang hồ hung hiểm, danh tiếng đệ nhất thiên hạ cũng quá lớn, Sơn Hà Tiên Lô Đồ càng là bảo vật vô giá...
Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng biểu hiện bên ngoài của Mạch A Kha vẫn đơn thuần là một muội tử Thanh Châu.
Một cây mạ nhỏ nhìn như mềm mại nhưng sinh cơ bừng bừng đang được nhét bên trong một ống trúc nhỏ dài.
Ống trúc này được dùng dây nhỏ cột vào phần bụng Mạch A Kha, theo ngựa không ngừng chạy nhanh, nước bên trong ống trúc cũng không ngừng vang lên.
Ước chừng vào lúc xế chiều, Mạch A Kha rốt cuộc chạy về thành Nguyệt Châu, nội thành cấm cưỡi ngựa, nàng liền trực tiếp giao ngựa cho người đi theo, lấy cước lực chạy vội trong thành, rất nhanh liền trở về chỗ ở.
Tình huống A Phi không tốt, chuyện này cũng không phải không ai nhìn ra được.
Nhưng bất đồng ở chỗ, những người khác là cảm thấy Mạch Lăng Phi trẻ tuổi như vậy, có thể đi đến một bước này đã là cực kỳ không dễ, rốt cuộc sắp đến cực hạn.
Thậm chí ngay cả đám người Mạch Tỉnh Hoa cùng Hạ Triêu Cử cũng đều không sai biệt lắm có ý nghĩ như vậy, bọn họ cảm thấy đây đã đầy đủ tự hào rồi, phần nhiều lấy cổ vũ là chủ yếu.
Loại chuyện bị người làm pháp này ít nhiều có chút vớ vẩn, A Phi tự mình thử riêng qua một chút, sau khi biết cách thức liền hiểu không phải là người thường có thể ứng đối được rồi.
So với nói ra để cho thân nhân bằng hữu lo lắng, để cho toàn bộ những đối thủ khác cũng hiểu rõ nhược điểm của mình, y liền giả bộ như không ảnh hưởng chút nào, như vậy nói không chừng còn có thể hù dọa người.
Cũng chỉ có Mạch A Kha rõ ràng huynh trưởng của mình bị người hạ thủ đoạn.
Trước khi thắng lợi, A Phi vốn không muốn quấy rầy Dịch Thư Nguyên, nhưng thua như thế này y quả thực quá không cam lòng!
Giờ phút này A Phi đang ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, tận lực làm cho mình giữ vững bình tĩnh, nhưng trong tai luôn có một chút cảm giác ù tai ầm ĩ khó chịu, khiến cho y căn bản khó có thể chìm vào yên tĩnh.
Ngoài phòng, Mạch Tỉnh Hoa cùng đám người Hạ Triêu Cử một mực thủ ở chỗ này, bên ngoài cũng có những cao thủ Thanh Châu khác.
Cho dù lần này triều đình khống chế tổng thể phi thường không tồi, nhưng loại tình hình trước mắt này, ai cũng không chắc được vì danh tiếng đệ nhất thiên hạ, có thể có người phát rồ hay không.
Liền ngay lúc này, Mạch A Kha cùng vài người cao thủ Thanh Châu đồng thời trở về.
Mạch Tỉnh Hoa cũng coi là hơi nhẹ nhàng thở ra.
"Nhị ca, trên đường không có việc gì chứ?"
Một người nam tử râu ngắn bên người Mạch A Kha cười nói.
"Có thể có chuyện gì, nếu tập kích một nữ lưu hậu bối, mặc dù đạt được đệ nhất thiên hạ, cũng không sợ người trên giang hồ chế nhạo sao? Ngược lại là A Kha học nông dân xuống ruộng, tựa hồ đã náo ra trò cười!"
"Lục bá bá... Không phải đã nói trước là không đề cập tới việc kia mà..."
Vừa nghĩ tới sự tình buổi sáng, mặt Mạch A Kha liền muốn đỏ lên.
Mạch Tỉnh Hoa cười lắc đầu, cao thấp quan sát nữ nhi của mình.
"Cho dù nhị ca không nói, ngươi một thân đầy bùn thế này, chúng ta liền không đoán được sao? Đúng rồi, mời được người hộ nông kia tới chưa? Làm sao không thấy đi cùng?"
Mạch Tỉnh Hoa xem xét bên ngoài, ngoại trừ vài người võ giả Thanh Châu, còn lại không nhìn thấy có ai đi cùng.
"Bọn họ không đến, nói là không muốn làm trễ nải việc trồng trọt..."
"Ài, người nông dân chính là như thế, nhìn tỷ võ không thể cơm ăn, bỏ đi."
Mạch A Kha nhìn gian phòng bên kia.
"Huynh trưởng thế nào rồi?"
"Đang điều tức, ngươi chớ có đi quấy rầy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận