Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 16: Hài nhi bất hiếu (2)

"A..."
Giọng của A Phi thoáng có chút mất mác, từ sau khi phát hiện rằng mình cũng có thể tu luyện Thanh Tâm quyết, y liền đoán trước tiền bối khẳng định sẽ rất nhanh không đi thong thả nữa rồi, hiện giờ dự cảm quả nhiên đã ứng nghiệm.
Đang nghĩ như vậy, A Phi bỗng nhiên thò tay "Ba!" một cái, tự tát mình một cái, Mạch Lăng Phi a Mạch Lăng Phi, lòng tham không đáy, rắn nuốt voi, ngươi còn muốn tham tới khi nào?
Một tiếng bạt tai vang dội, khiến Dịch Thư Nguyên đang dùng viên đá nóng làm tuyết tan trong bình trúc ra để lấy nước lại càng hoảng sợ, kinh ngạc nhìn qua A Phi.
"Đang êm đẹp tự đánh mình làm cái gì?"
"Ách, không có chuyện gì đâu tiền bối, ta ngứa mặt!"
A Phi xoa nhẹ mặt mình vài cái, tâm tình thoải mái, Thanh Tâm quyết quả nhiên lợi hại.
Mặt ngứa ngươi liền tự vả? Khóe miệng Dịch Thư Nguyên giật giật một cái, cũng không vạch trần A Phi.
Đợi nước sôi rồi, Dịch Thư Nguyên uống trước, để lại một chút đưa cho A Phi, để cho y trước tiên uống nước và ăn xong thịt thỏ đông lạnh, sau đó hai người liền lên đường.
Hôm nay bởi vì có A Phi cõng, Dịch Thư Nguyên liền hết sức nhẹ nhõm, thêm với cũng đã quen thuộc cái loại này cảm giác được cõng không sai biệt lắm, cũng đồng dạng kích thích giống như là ngồi xe cáp treo, có thể nhìn xem phong cảnh xung quanh.
Không thể không nói, vĩ nhân thật là biết viết, cảnh tượng ngàn dặm đóng băng vạn dặm tuyết bay, quả thật rất đẹp, đáng tiếc Dịch Thư Nguyên không có tâm tình ngắm cảnh.
"Tiền bối, chúng ta đang ở bên trong Thương Sơn sơn mạch, lấy cước trình của ta bây giờ, ta đoán chừng ngày mai chúng ta sẽ có thể từ phía đông nam nhìn thấy Khoát Nam Sơn, đợi tiến vào Khoát Nam Sơn, liền cách huyện Nguyên Giang không xa nữa."
Nghe A Phi đột nhiên nói vậy, tinh thần Dịch Thư Nguyên chấn động.
"Sẽ không đi nhầm chứ?"
"Không sai được!"
Dịch Thư Nguyên cảm thấy hơi an tâm, bước chân A Phi lại nhanh hơn, hiện giờ y chỉ cần bảo trì tiết tấu phù hợp, nội khí có thể sinh sôi không ngừng, tốc độ di chuyển trên đường nhanh hơn không ít so với trước kia.
Thật ra điểm A Phi cùng một đám ác nhân tiến vào núi cũng không phải là huyện Nguyên Giang, mà là ở khu vực Thương Bắc, hai địa phương chênh lệch khá xa, cho nên Dịch Thư Nguyên mới lo lắng bọn họ có thể đi nhầm đường hay không, dẫu sao nghe nói Thương Sơn này rất lớn, lạc đường trong núi cũng rất bình thường.
Không tới hai ngày sau, tình huống thực tế đã chứng minh rằng Dịch Thư Nguyên lo lắng quá nhiều.
Lúc A Phi nói bọn họ đã tới Khoát Nam Sơn, Dịch Thư Nguyên chỉ có thể "A" một tiếng, nhưng sau khi trôi qua gần nửa ngày, bước chân A Phi dần dần chậm lại, Dịch Thư Nguyên nhìn về phía trước, trên sườn núi dựng thẳng một khối bia, phía trên có khắc chữ to thấm sơn đỏ.
"Nguyệt Châu Cảnh biên giới huyện Nguyên Giang."
Dịch Thư Nguyên nói thầm, có chút giống bi văn thể triện, lại không cảm thấy xa lạ, trong lòng thì thoáng có chút kích động.
Thật sự sắp đến rồi!
Hai người đi trong núi lớn thiên băng tuyết địa lâu như vậy, lúc trước còn không cảm thấy thế nào, sau khi nhìn thấy cột mốc biên giới, hiện giờ Dịch Thư Nguyên gấp gáp hy vọng trở về quần thể xã hội loài người, càng có loại cảm giác e sợ nhớ nhà không rõ.
Núi rừng tuyết đọng xung quanh rõ ràng đã tan ra không ít, rất nhiều nơi cũng lộ ra mặt đất, thậm chí có chút sắc xanh của thực vật.
Lấy tốc độ của A Phi, không trôi qua bao lâu đã tìm được đường xuống núi, chỉ là lúc tiếp cận một mảnh gò núi, trong lòng Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên có rung rung.
"Dừng một chút, thả ta xuống!"
"Sao thế tiền bối?"
A Phi dừng bước, Dịch Thư Nguyên xuống khỏi lưng y, thuận theo một cái đường nhỏ trong núi, đi tới một cái sườn dốc nhỏ đằng trước, A Phi không rõ ràng cho lắm, đi theo sát ở sau lưng, hai người dần dần đi đến một tòa núi có địa thế hòa hoãn, xung quanh có rừng trúc cũng có rừng cây, nhưng để cho Dịch Thư Nguyên để trong lòng nhất chính là địa phương ở trước rừng trúc.
Giống như là bên trong tối tăm có thiên ý, núi rừng mùa đông vô cùng yên tĩnh, xa xa, hai mồ đất cứ như vậy đứng ở bên trong bụi cỏ dại.
Dịch Thư Nguyên nhíu mày, bước chân chậm lại, có chút không dám đi về phía trước, lại bắt buộc mình phải tiến lên, cho đến khi đứng ở ngoài vài thước trước mộ bia, thấy rõ bi văn.
Mộ tiên phụ Dịch Thăng, mộ tiên mẫu Trần Ngọc Lan, hiếu tử Dịch Bảo Khang lập...
Nhìn văn tự trên hai tòa bia mộ, thân thể Dịch Thư Nguyên run rẩy, hắn tiến từng bước tới gần, vào lúc này suy nghĩ đã mơ hồ.
Một tia, một chút xíu, tiếp đó hội tụ thành nước lũ! Tình cảm mãnh liệt đến mức không thể ức chế, từ trong đầu, từ trong mỗi vị trí hẻo lánh trong thân thể, thậm chí từ sâu trong linh hồn, không ngừng tuôn ra...
Đến trước mộ nhị lão, nước mắt liền giống như nước chảy từ trong mắt Dịch Thư Nguyên chảy xuống, tràn ngập gương mặt, chảy vào cổ, cũng thuận theo cái cằm nhỏ xuống mặt đất, từ trong nghẹn ngào gọi nhẹ lên hai tiếng.
"Phụ thân... Mẫu thân..."
Vô số ký ức hiện lên trong đầu, vô số tình cảm nổ tung trong lòng, một cái chớp mắt, thời gian nửa đời dài dằng dặc như vậy, Dịch Thư Nguyên giống như lại trải qua một lần sinh ra đến trưởng thành...
Khi tâm thần lần nữa từ trong lòng phóng xạ ra ngoài giới, tầm nhìn lần nữa từ mơ hồ ngưng tụ tới trước mắt, Dịch Thư Nguyên không muốn kiềm chế cảm xúc của mình, một phát quỳ gối xuống trước mộ, không ngừng dập đầu đối với hai ngôi mồ.
"Đông" "Đông" "Đông".
"Phụ mẫu! Hài nhi bất hiếu! Hài nhi bất hiếu! Hài nhi về trễ rồi, hài nhi bất hiếu!"
"Đông" "Đông" "Đông"...
Đầu rơi máu chảy, dập đầu không ngừng!
A Phi sững sờ đứng sau lưng Dịch Thư Nguyên, có chút không biết làm sao, chỉ có thể cũng phụng bồi cùng nhau quỳ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận