Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 160: Đệ nhất thiên hạ (2)

Không có bất kỳ may mắn, càng không có bất luận mờ ám gì, song phương cứng đối cứng tỷ võ.
Từ trong sân đánh tới mép sân, lại đánh trở về giữa sân, côn bổng cùng trường thương không ngừng lên xuống bên cạnh hai người, sàn đá xanh bị đánh trúng cũng nhao nhao nứt vỡ.
Đoạn Tự Liệt rốt cuộc vẫn là am hiểu binh khí hơn, sau một kích bức lui A Phi, mũi thương rõ ràng đâm vào khe hở đá xanh, đột nhiên nhảy lên.
"Gừ ! ".
Nửa phiến đá lớn rõ ràng bị một thương hất ra, sau đó lại quất một thương vào trên phiến đá.
"Ầm ! ".
Phiến đá lập tức nổ tung, vô số hòn đá giống như vô số lợi khí, sưu sưu sưu bắn về phía A Phi gần trong gang tấc.
A Phi múa trường côn trong tay hiện ra tàn ảnh, lấy tốc độ cao đánh nát những hòn đá bắn tới, nhưng y biết rõ đây cũng chẳng phải sát chiêu!
Sau một khắc giữa bụi mù đá vụn, đỉnh thương của Đoạn Tự Liệt hiện ra, phía trước mũi thương hiện ra mười đạo thương hoa, giống như tàn ảnh tử vong mơ hồ.
Con ngươi A Phi co rụt lại mãnh liệt, vừa đón đỡ vừa cấp tốc lui về phía sau, một chiêu này không tiếp được!
Nhưng sát chiêu của Đoạn Tự Liệt há nói trốn liền trốn được sao, A Phi lui nhanh hơn, thương tới cũng nhanh hơn, mũi thương nhọn thậm chí chạm vào gương mặt A Phi, tạo thành một tia vết xước.
"Nhận thua đi, đừng để ném đi tính mạng ! ".
Đoạn Tự Liệt trầm thấp nói, nhưng dưới tay lại không một chút lưu tình, cũng tràn nội lực toàn thân vào trong một kích này.
Trong nháy mắt, hai người đã đi tới bên mép lôi đài.
Lui thêm nữa sẽ phải rời khỏi lôi đài rồi, nhưng hiện giờ dịch chuyển một chút chính là chết, A Phi dùng hết toàn lực bỏ chạy, rốt cuộc để cho y tìm được một tia sinh cơ.
A Phi lấy côn đâm vào mặt đất, thân hình đổ ngược lại, rõ ràng tới thời khắc đến cạnh góc khúc gỗ thô lại quay ngược lại hướng lên.
"Bành" "Bành" "Bành" "Phốc..."
Trường côn trong nháy mắt bị đâm nát, sau một khắc trường thương càng là trực tiếp quét đứt khúc gỗ thô...
A Phi một bước lên trời.
"Ăn một côn của ta!"
"Bành ! ".
Một bước bao hàm nội lực đạp ra, khúc gỗ thô đứt rời giống như cây côn lớn ầm ầm nện xuống phía Đoạn Tự Liệt.
Đoạn Tự Liệt lấy thương điểm xuống mặt đất, tránh đi bóng mờ trên đỉnh đầu.
Ánh mắt A Phi sáng lên, đợi đúng là thời khắc này! Y rõ ràng cũng không bước ra một bước bay vụt lên cao, ngược lại dính sát lấy khúc gỗ cùng nhau hạ xuống.
Trong lúc Đoạn Tự Liệt đang né tránh, A Phi trực tiếp đến trước mặt gã.
"Ầm ầm ! ".
Khúc gỗ đập xuống, bụi đất bất chấp mọi thứ bay lên.
Giờ khắc này A Phi phá bụi hiện ra, song chưởng đều xuất hiện, mà Đoạn Tự Liệt không kịp lấy trường thương để ứng đối, chỉ có thể dùng hai tay đón đỡ.
Nắm tay, bắt, chụp, quyền, chưởng, móng vuốt, khuỷu tay...
"Đùng" "Đùng" "Đùng" "Đùng" "Bành..."
Hai người từ binh khí đánh tới quyền cước, trong chốc lát đã đối nhau hơn mười chiêu, nhưng trong quá trình này trường thương của Đoạn Tự Liệt vẫn thủy chung không rời tay, thậm chí không ngừng dùng chuôi thương tiếp chưởng.
Chỉ cần kiên trì, đối phương đã ném mất binh khí thì một trận chiến này ta liền thắng chắc rồi!
Lần này đến phiên Đoạn Tự Liệt vừa đánh vừa cấp tốc lui về phía sau, muốn rời khỏi khoảng cách một quyền kia.
Nhưng A Phi căn bản không cho gã cơ hội, chân hai người đạp liên hồi trên phiến đá, một người nghiêng về phía sau lùi gấp, mượn sức mạnh quyền cước va chạm nhanh chóng lui về phía sau, một người lại dùng hết toàn lực truy đuổi đánh theo.
Thậm chí A Phi trực tiếp giữ ở một chỗ khác của trường thương, chính là vì không cho Đoạn Tự Liệt có cơ hội sử dụng thương pháp.
Người xem tỷ thí bên ngoài tràng còn muốn căng thẳng hơn so với người trong tràng, toàn bộ bên ngoài chủ tràng Thanh Long hầu như lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều tập trung nhìn chằm chằm vào trong tràng, nhìn chằm chằm vào lôi đài cơ hồ đã vỡ hơn phân nửa.
Dịch Thư Nguyên đồng dạng một mực nhìn chăm chú hai người trong sân, hai người này chẳng những đang tử đấu, thậm chí còn không ngừng trở nên mạnh mẽ trong quá trình tỷ thí, càng đánh khí thế càng thịnh, không có ai thua kém ai mảy may.
Rất nhiều những danh túc giang hồ khác xem trận chiến trên lôi đài cũng đã đứng lên, không ít người sắc mặt hoảng sợ nhìn trận so đấu trong sân.
Cuộc tỷ thí này quả thực cát bay đá loạn, không giống như phàm nhân đối kháng.
Dù là mấy đại lão võ lâm này, ai cũng không dám nói mình đi lên sẽ nhất định có thể thắng được bất kỳ một người nào trên đó.
"Có lẽ chúng ta già thật rồi..."
"Bực kỳ tài ngút trời thế này ở đây, tiền bối Tiên Thiên sẽ hiện thân sao?"
Chưởng môn Thương Sơn phái ngồi ở trung tâm khẽ lắc đầu, thở dài một hơi.
"Tiền bối còn không có hiện thân ư? Ta thấy là chưa hẳn..."
Mấy vị danh túc võ lâm xung quanh, thậm chí cả quan viên triều đình cùng đại thái giám Chương Lương Hỉ chỗ xa xa cũng nhao nhao liếc mắt nhìn chưởng môn Thương Sơn phái.
Sau đó tất cả mọi người bỗng nhiên ý thức được cái gì, tất cả đều lần nữa nhìn hai võ giả trẻ tuổi trong sân tỷ thí.
Hai người này đều tinh tiến thần tốc, hai người này khắp nơi từ trong tuyệt cảnh mà sinh, hai người này đều khí thế phi phàm, hai người này ai cũng càng chiến càng mạnh.
Từ không có tiếng tăm gì đến tranh đoạt đệ nhất thiên hạ...
"Ài! Quả thật!"
"Có lẽ tiền bối đã sớm hiện thân!"
"Nếu như muốn tìm truyền nhân, đại hội võ lâm này dĩ nhiên là cơ hội chỉ điểm tốt nhất, tiền bối Tiên Thiên quả nhiên hơn xa chúng ta..."
Có lẽ Dịch Thư Nguyên cũng không nghĩ tới những tiền bối danh túc võ lâm giang hồ đó, vậy mà có thể đoán ra vài phần chân tướng.
Mà giờ khắc này, song phương trong sân rốt cuộc đã phân ra thắng bại.
Giờ phút này Đoạn Tự Liệt đã bị bức bách đến bên bờ lôi đài, nửa người đã treo ở bên ngoài, mà A Phi một tay nắm chặt mũi thương, giống như là đang kéo gã lại.
Loại trạng thái này, Đoạn Tự Liệt chỉ cần đẩy nhẹ, trường thương có thể đâm thủng lồng ngực của A Phi, nhưng rất hiển nhiên gã sẽ không làm như vậy.
A Phi dùng sức kéo một phát, Đoạn Tự Liệt khôi phục cân bằng, lại đứng ở trên đài.
Hai người đúng đối diện nhìn thẳng lẫn nhau, lại thật lâu không nói.
"Là ta thua rồi! Đoàn mỗ, tâm phục khẩu phục!"
Đoạn Tự Liệt cầm thương chắp tay, A Phi lấy lễ đáp lại!
"Đa tạ rồi!"
Giờ phút này võ quan triều đình cũng đã nhảy đến bên cạnh hai người, mang theo tâm tình kích động hô lớn.
"Ta đại biểu triều đình, đại biểu giang hồ các đạo, ở đây tuyên bố, người thắng là Mạch Lăng Phi, chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ trẻ tuổi hiện thời! ".
Đệ nhất thiên hạ!
Toàn bộ hội trường cũng sôi trào, mọi người bộc phát ra tiếng reo hò khen hay giống như núi thở biển gầm.
Đây là thịnh hội cả võ lâm Đại Dong chưa bao giờ có, lần đại hội này các phương diện đều đã xuất toàn lực, tương đối công bằng, cũng khiến cho cơ hồ hơn phân nửa võ lâm nhận thức phân lượng của đệ nhất cao thủ này!
Khí thế võ đạo cuồn cuộn càng là lên tới đỉnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận