Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 162: Thật khó lường (2)

"Không hổ là danh họa thiên cổ, khí độ trong tranh không giống nhân gian có thể có!"
"Đúng là sơn thủy trôi nổi trên giấy!"
"Bao nhiêu văn nhân mặc khách, bao nhiêu danh gia cổ xưa, đều lấy việc thưởng thức bức họa này làm vẻ vang..."
Hạ Triêu Cử nhìn những con dấu cùng vết mực lưu lại trong họa quyển, không khỏi nhíu mày, có chút đau lòng nói.
"Mấy văn nhân mặc khách này, cất giữ thì cất giữ, hết lần này tới lần khác lại muốn che chương lưu chữ lại, chiếm nhiều nơi như vậy, thật tình không biết chỗ trắng lưu lại trong bức họa này cũng là một trong hàm súc thú vị sao, ai dà!"
Đám võ giả bọn họ tuy rằng không thiếu người thô kệch, nhưng khi thấy bức họa này cũng đều bị sợ hãi thán phục, nghe Hạ Triêu Cử nói cũng rất là tiếc hận, nếu không thừa nhiều dấu ấn viết vào như vậy, nhất định là càng hoàn mỹ.
"Đúng vậy, lại không phải là những người kia vẽ, một cái dấu còn lớn hơn một cái.”
Mạch A Kha bên cạnh nghe xong rất buồn cười.
"Hạ bá bá, nếu như ngài giữ bức tranh này, chẳng lẽ không muốn lưu tên lại sao?"
"Ách..."
"Ha ha ha ha ha ha. .”
"Chúng ta đều là tục nhân đấy!"
Mọi người tán thưởng họa quyển hồi lâu, giờ phút này Đặng lão tam nói chuyện.
"Có thể nói bức tranh này là vật báu vô giá, thiên hạ có được mấy người không động tâm? Mạch huynh, lần này được bức họa giá trị này tự nhiên phải cao hứng, nhưng làm thế nào để giữ bức họa này thì phải thực sự cẩn thận!"
"Sợ cái gì, hôm nay A Phi là đệ nhất thiên hạ trong thế hệ trẻ tuổi, đợi một thời gian, mấy chữ trẻ tuổi này cũng có thể xóa đi, ai dám lỗ mãng?"
"Đúng vậy, hơn nữa chẳng lẽ coi Thanh Châu chúng ta đều ngồi yên không lý đến sao?"
Tình huống yên bình trong thành Nguyệt Châu bất quá là do triều đình dốc sức duy trì mà ra, giang hồ làm sao có thể bình yên như thế được, dù là thành Nguyệt Châu cũng không tính là thật sự yên bình.
"Chư vị thúc bá tiền bối xin chớ lo lắng, bức họa này sẽ không ở lại trong tay ta bao lâu, tại hạ sớm đã đáp ứng tặng bức họa này cho người khác."
Câu này vừa ra, toàn bộ mọi người kinh hãi.
"Cái gì?" "Tặng người?" "Ai vậy?"
"Mạch hiền chất, đây không phải là việc có thể nói đùa được đâu!"
"Phi nhi, ngươi..."
Mạch Tỉnh Hoa vừa muốn dạy dỗ vài câu, lời nói đến miệng liền dừng lại, thật ra có một số việc có thể có một chút cảm giác, cũng có thể có một chút suy đoán.
Bình thường mà nói, A Phi làm sao có thể tăng nhanh vượt bậc, trực chỉ đệ nhất thiên hạ như vậy chứ?
Mạch A Kha ở một bên che miệng cười trộm, đám thúc bá này rốt cuộc kịp phản ứng? Đại ca sớm đã là truyền nhân của tiền bối Tiên Thiên rồi!
Nghĩ như vậy, trong đầu Mạch A Kha không khỏi hiện ra thân ảnh Dịch Thư Nguyên, hẳn là vị Dịch tiên sinh này rồi đi?
Một cây mạ phá giải tiểu nhân ám toán, đây gọi là võ công sao? Sau khi đạt tới Tiên Thiên liền thần kỳ như vậy ư?
"Phụ thân, có thể truyền lời ra, nói bức họa sẽ được đưa cho tiền bối Tiên Thiên."
Đây cũng là việc sắp sửa đạt thành sự thật, cũng có thể để cho người thiên hạ ngấp nghé bảo vật không quá để ý tới Mạch gia, về phần tiền bối Tiên Thiên là ai, vậy thì không thể trả lời.
Chỉ bất quá Mạch gia vẫn cần phải cẩn thận như cũ, dẫu sao cũng không ít người nghĩ đến truyền thừa Tiên Thiên.
Nhưng tương đối, tiền bối Tiên Thiên chỉ là không hiện thân, cũng không phải là chết rồi, hơn nữa Mạch Lăng Phi hiện giờ chính là đệ nhất thiên hạ, dù chỉ là ở trong thế hệ trẻ tuổi.
Sau khi nghĩ thông suốt một chút khúc mắc, Mạch Tỉnh Hoa càng thêm hưng phấn một chút.
"Vậy làm sao đưa?"
"Điểm này ta sẽ... ."
Lời A Phi còn chưa nói hết, Sơn Hà Tiên Lô Đồ trên bàn rõ ràng trôi lơ lửng.
Có người theo bản năng thò tay muốn nắm lấy, nhưng chỉ lướt qua bên khung ảnh của nó, căn bản không sờ được vào bức tranh.
Trong phòng nổi lên một trận gió nhẹ.
Tranh này giống như là trôi nổi trong gió vậy, trực tiếp bay ra khỏi phòng.
"Không tốt, mau đuổi theo!"
Cả đám lao ra khỏi phòng, đã thấy bức họa theo gió mát lên xuống bay lên trên không trung, vài tên võ giả nhảy lên cũng không với tới, trơ mắt nhìn bức họa càng bay càng cao.
"Đuổi theo mau!"
"Mau đuổi theo mau đuổi theo !".
Rất nhiều võ giả Thanh Châu đuổi theo, bên ngoài lại càng có thêm võ giả cũng cùng nhau chạy theo, đây chính là Sơn Hà Tiên Lô Đồ nha, là bảo vật vô giá đấy!
A Phi đứng tại chỗ sững sờ nhìn bầu trời, rất khó có thể hình dung cảm giác trong lòng lúc này.
Mạch A Kha mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm lên bầu trời, họa quyển trong tầm mắt càng dần càng nhỏ, vừa nãy gió không phải là rất lớn đi?
Mạch Tỉnh Hoa và đám người Hạ Triêu Cử nguyên bản cũng muốn đi đuổi theo, nhưng thấy A Phi không hề động, bước chân cũng theo bản năng hòa hoãn xuống.
"Đuổi không kịp!"
Ngoài thành Nguyệt Châu, Dịch Thư Nguyên mang theo Hôi Miễn thản nhiên cất bước rời đi, trên đầu vai Dịch Thư Nguyên, không biết Hôi Miễn đã hỏi thăm tới lần thứ mấy.
"Tiên sinh, tới thời điểm đi lấy bức họa rồi nha, bây giờ không nên đi tìm A Phi sao?"
Dịch Thư Nguyên cũng là dở khóc dở cười.
"Nếu không ta liền đi qua lấy bức họa lại?"
"Chứ còn gì nữa, sợ bọn họ hay sao? Tổng không đến mức Mạch Lăng Phi đổi ý đi?"
Dịch Thư Nguyên thò tay vỗ đầu tiểu yêu Hôi Miễn một cái, tiểu yêu này không thể nào không nghe ra là hắn đang nói đùa.
Về phần bức tranh này sao, làm sao để lấy quả thật phải cân nhắc thật kỹ, dẫu sao hiện giờ A Phi bên đó khẳng định được vạn chúng chú mục.
Ngay lúc này, hình như Dịch Thư Nguyên cảm giác được cái gì, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Một bức họa quyển đang phiêu lãng theo gió ở trên trời, sau khi phấp phới mấy lần theo gió liền chậm rãi bay xuống.
Dịch Thư Nguyên khẽ vươn tay, họa quyển liền rơi xuống trong tay của hắn.
"Sơn Hà Tiên Lô Đồ?"
Dịch Thư Nguyên kinh ngạc mở bức tranh ra, thật đúng là bức họa này.
Hôi Miễn trên đầu vai Dịch Thư Nguyên mở to hai mắt nhìn, nhìn qua bức vẽ lại nhìn qua Dịch Thư Nguyên, sau đó lại nhìn ngắm tranh vẽ.
Ai nha nha, thật không thể tin được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận