Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 164: Mực đã thành linh (2)

"Ha ha ha ha, tới đây, cho ta sờ sờ ngươi..."
A Bảo kích động chạy tới, lao thẳng đến ấm trà bên cạnh tiểu yêu, nhưng mà hiển nhiên tiểu yêu động tác nhanh hơn, nhún vài cái liền nhảy rời đi.
"Đừng chạy ! ".
"A Bảo, đừng đuổi theo nữa, cẩn thận ngã!"
"Đừng chạy, đừng chạy !"
Hiển nhiên A Bảo căn bản không nghe lọt tai.
Hôi Miễn đã sớm chạy xa, chân sau cùng đuôi của nó chạm đất đứng lên, nhìn hài tử bên kia.
Hừ, nếu như không phải là chất tôn của tiên sinh, nhìn ta cao thấp cho ngươi chút màu sắc nhìn một cái, buổi tối lúc ngươi ngủ trên giường liền đổ ít nước lên trên bờ mông của ngươi!
Sau khi nghĩ như vậy một lúc, Hôi Miễn lập tức chạy, hài tử trong thôn chạy trên bờ ruộng rất nhanh, mới một hồi như vậy đã đuổi tới rồi.
Bên trong ruộng, Dịch Bảo Khang và Dịch Dũng An cũng đã ngồi thẳng lên, lấy tay múc nước bên dưới rửa tay chân.
"Cấy xong toàn bộ rồi, năm nay nhẹ nhõm hơn nhiều so với những năm trước!"
"Sẽ có thu hoạch tốt."
"Huynh trưởng nói đúng, năm nay chắc chắn sẽ bội thu!"
Dịch Thư Nguyên nhìn Khoát Nam Sơn nơi xa xa, nói với Dịch Bảo Khang.
"Một hồi ta sẽ đi tới trên núi một chuyến, nếu như trước khi trời tối chưa về cũng không cần chuẩn bị cơm tối cho ta, càng không cần lo lắng."
Dịch Dũng An đang ngồi ở bờ ruộng bên đó rửa chân hỏi một câu.
"Đại bá, vậy buổi tối ngài có trở về không?"
"Có."
Dịch Thư Nguyên nói xong liền đã đi tới một bên, nhảy lên bờ ruộng, múc nước trong khe ruộng để tẩy rửa bắp chân một chút, sau đó liền cầm giày của mình lên đi dọc theo bờ ruộng rời khỏi.
Khắp ruộng đồng đều là ruộng mạ, ngoại trừ nông dân làm đồng, càng có đông đảo cò trắng vịt nước và các loại chim rừng.
"Quạc quạc quạc..."
Một đám vịt bị dọa sợ bay đi, vỗ cánh bạch bạch bay tứ tán, một con chồn nhỏ từ bên đó vọt tới, một chút liền nhảy tới trên đầu vai Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên nhìn xem phía sau, A Bảo bên đó đang dẫn theo mấy hài tử đứng ở ruộng nước gần đó tìm khắp nơi.
"Đám xú tiểu tử này còn muốn bắt được ta? Hừ!"
"Ngươi lợi hại!"
Dịch Thư Nguyên khích lệ một câu, Hôi Miễn liền vui vẻ, tiếp đó vội vàng hỏi.
"Tiên sinh, chúng ta về nhà ăn cơm chưa?"
"Không trở về, đi Khoát Nam Sơn!"
"A?"
Trái tim Hôi Miễn lập tức siết chặt lại, chẳng lẽ là muốn đưa ta lên núi? Tiên sinh không quan tâm ta nữa rồi sao? Không thể nào...
"Ách, tiên sinh, ta không muốn đi cho lắm, ta muốn chơi cùng A Bảo..."
Hôi Miễn lo lắng không yên mà thăm dò một câu, Dịch Thư Nguyên không biết nó đang suy nghĩ gì, vừa mới không phải rất chán ghét những hài tử này sao?
"Cũng được, vậy lưu lại chơi cùng bọn nó đi."
Nhưng Dịch Thư Nguyên mới nói xong câu đó, liền phát hiện tiểu yêu lại lắc đầu như trống lúc lắc.
"Không không không không, vẫn là lên núi cùng tiên sinh quan trọng hơn!"
Dịch Thư Nguyên thấy Hôi Miễn trước sau cảm xúc tương phản, hình như phát hiện xảy ra điều gì, nó sẽ không cho là ta vừa mới muốn bỏ nó đi đấy chứ?
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên cũng không nói phá ra, rất nhanh liền từ ruộng đồng bước lên con đường trong thôn, xỏ giày vào đi đến tới phía bắc.
Dọc đường có người trong Tây Hà thôn nhìn thấy Dịch Thư Nguyên, có thể nhận ra liền nhiệt tình chào hỏi, không nhận ra cũng sẽ nhìn nhiều vài lần, trong lòng suy nghĩ vị thư sinh này là ai.
Thẳng đến khi rời khỏi Tây Hà thôn, Dịch Thư Nguyên vốn bước chân nhẹ nhàng càng thêm bước đi như bay.
Lúc Dịch Thư Nguyên đi đến đồi núi phía nam, một mảnh màu đỏ đập vào tầm mắt.
Trước mộ phần nhị lão Dịch gia, hoặc là nói một mảng lớn khu vực phía nam núi này, giờ phút này đã nở đầy hoa đỗ quyên dễ làm người khác chú ý, làm nổi bật ra một mảnh màu đỏ trên ngọn núi.
Ong bướm bận rộn trong bụi hoa, Dịch Thư Nguyên chậm rãi đi dọc theo đường núi, cũng khiến cho hương hoa dính vào trên người, khiến cho hồ điệp vờn quanh.
Hôi Miễn đứng trên đầu vai Dịch Thư Nguyên, hai móng không ngừng vung vẩy muốn bắt được hồ điệp, lại không muốn đi xuống khỏi đầu vai Dịch Thư Nguyên, ở đó chơi vui chết đi được.
Nếu như mồ mả được hoa tươi túm tụm, Dịch Thư Nguyên cũng không cần thiết trừ cỏ gì rồi, sau khi đứng một lúc ở trên đồi Sơn Nam, liền nhàn nhã dạo chơi về phía dòng suối kia.
Rất nhanh, ở vị trí nước suối chảy róc rách kia, Dịch Thư Nguyên ngừng bước chân lại, trên mặt cũng lộ ra mừng rỡ.
Mấy con họa mi thủy chung đứng trên khúc cây bên dòng suối hót, giống như đang theo nước suối hát một khúc ca.
Sau khi nhìn thấy Dịch Thư Nguyên đến, hoặc là nói nhìn thấy con tiểu yêu trên đầu vai hắn, chim chóc trên ngọn cây lại kích động vài phần, líu ríu gọi tới gọi lui ở đó.
"Kêu la cái gì!"
Hôi Miễn trực tiếp mở miệng phun tiếng người, một đám chim chóc trên cây tựa hồ là bị dọa, âm thanh cũng không còn, tất cả đều nhìn chằm chằm phía dưới.
Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu nhìn, chim nhỏ trên cành cây bên dòng suối, tựa như muốn phân biệt ra được một con hắn gặp qua lúc ban đầu.
Cuối cùng, tầm nhìn của Dịch Thư Nguyên dừng ở trên người một con chim họa mi kêu tới kêu lui, nhìn một hồi lâu mới cúi đầu nhìn về phía dòng suối.
Trong dòng suối, khối hoàng thạch nhuộm mực vẫn ở chỗ cũ như trước.
Chỉ là so với trước đó, lúc này trong mắt Dịch Thư Nguyên, xung quanh viên đá mơ hồ có sương mù nhàn nhạt vờn quanh, linh vận tự nhiên, càng tác động linh khí gần đó.
Điều này cũng đã chứng minh phán đoán Dịch Thư Nguyên lúc trước là chuẩn xác.
Mà lúc này chỗ lõm chính giữa hòn đá, vết tích mực nguyên bản vậy mà đã thay đổi bộ dạng.
Tuy rằng còn cách thần hình nhiều mặt một đoạn, nhưng giờ phút này vết mực không còn là một vũng màu đen nữa, mà đã mơ hồ có vài phần bộ dạng của con cá chạch nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận