Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 165: Tụ lại bên dòng suối (1)

Dịch Thư Nguyên nhìn có chút xuất thần, thật lâu về sau mới lẩm bẩm nói.
"Còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng của ta ...”
Lúc này Hôi Miễn trên vai cũng không so tài cùng đám chim nhỏ trên cây nữa, nó cũng chú ý tới ánh mắt Dịch Thư Nguyên, càng thuận theo tầm mắt của hắn thấy được hòn đá trong khe nước kia.
Vừa nãy cũng không có phát hiện, giờ phút này cẩn thận quan sát, Hôi Miễn dần dần ý thức được, tảng đá kia là một cái bảo bối.
Xem ra tiên sinh đến vì tảng đá đó.
"Dịch công tử?"
Một giọng nói có vẻ kinh ngạc truyền đến từ phía sau Dịch Thư Nguyên, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Dịch Thư Nguyên quay người, chắp tay về phía người tới.
Dịch Thư Nguyên hiện ra nụ cười trên mặt.
"Lão tiên sinh, đã lâu không thấy!"
Người tới chính là lão nhân vào lúc núi đổ mưa huyễn hóa ra quán trà tiếp đãi Dịch Thư Nguyên, cũng tức là một gốc cây cổ tùng kia biến thành người.
Lão giả kia cũng hơi ngây người một chút, vừa rồi lúc lão tới cũng không có phát hiện Dịch Thư Nguyên ở đây.
Sau khi đáp lễ lại lão giả mới đi gần tới một bước, cao thấp nho nhỏ đánh giá Dịch Thư Nguyên, sau đó lại nhìn trong khe nước.
"Dịch công tử quả không phải người thường, sơn thần đại nhân nói, oa oa tự có tạo hóa, xem ra là có liên quan cùng với công tử rồi!"
Lão giả nói như vậy, cũng hơi lưu ý đến tiểu yêu trên đầu vai Dịch Thư Nguyên, mà tiểu yêu lại thoáng cái trở nên căng thẳng, núp ở đầu vai Dịch Thư Nguyên không dám lộn xộn.
Đối với một đường sinh cơ theo như lời Dịch Thư Nguyên, Hoàng Hoành Xuyên ngoại trừ thương thảo qua cùng với Thành Hoàng huyện Nguyên Giang cũng đã biết được, không nói qua với những người khác.
Chính là cây tùng già trong núi này cũng chỉ hiểu được oa oa mặc dù chết nhưng thực sự có tạo hóa khác, coi như là chỉ biết một mà không biết hai.
"Có thể nói như vậy."
Dịch Thư Nguyên nói xong cũng không xem như xa lạ, ngồi xổm người xuống, đầu tiên là cuốn hai tay áo lên, tiếp đó tay trái ngăn cản nước suối từ trên xối tới trên hoàng thạch, đầu ngón tay nổi lên linh vận, thuận theo cảm giác hô ứng lẫn nhau, tay phải lấy ngón cái nhẹ nhàng một vòng tới chỗ lõm của hòn đá.
Lập tức, vết mực đen nguyên bản hiển lộ bên ngoài liền ẩn vào bên trong hòn đá, linh quang cùng sương mù vờn xung quanh hòn đá cũng dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Dịch Thư Nguyên vốn có kiến giải đặc biệt của mình trên thủ thuật che mắt, bây giờ tiên cơ vừa thành càng là không thể so sánh nổi, pháp lực hiện ra, chiêu thức này hắn tự nhận coi như là vô tích có thể tìm ra.
Làm xong những thứ ấy, Dịch Thư Nguyên mới vẩy vẩy tay đứng lên.
"Dịch mỗ có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo lão tiên sinh, không biết lão tiên sinh có bất tiện hay không?"
Lão nhân sững sờ nhìn một màn trước mắt, đương nhiên không thể nói lời từ chối.
"Dĩ nhiên là thuận tiện!"
"Vậy có tiện thêm ta vào nữa không?"
Một giọng nói khác từ một bên truyền đến, Dịch Thư Nguyên và lão nhân cùng quay người nhìn sang.
"Hoàng công!" "Sơn thần đại nhân!"
Hoàng Hoành Xuyên vẫn là ăn mặc giống tiều phu, thậm chí còn gánh một bó củi.
"Lão tùng ông lại tới xem oa oa biến hóa đó à?"
Thật ra Hoàng Hoành Xuyên biết rõ tùng ông này tuy nói cũng mang theo vài phần quan tâm đối với oa oa, nhưng nhiều hơn nữa là kinh sợ với tạo hóa thần kỳ, cho nên khi tùng ông phát hiện biến cố của hòn đá, hầu như mỗi ngày đều tới đây, ngày ngày quan sát từng thay đổi nhỏ bé nhất trong đó.
Quá trình mực linh dần dần thành hình, cũng là một loại quá trình thuận theo đạo thiên địa hội tụ sinh cơ.
Hoàng Hoành Xuyên chỉ nhìn hòn đá một cái, liền biết rõ Dịch Thư Nguyên động tay chân rồi, nhìn lại đầu vai Dịch Thư Nguyên một chút, con chồn nhỏ này ngược lại là có vài phần linh động.
"Dịch tiên sinh hảo thủ đoạn, nhưng mà cho dù hôm nay tiên sinh không ra tay, qua hồi ta cũng sẽ trừ khử ảnh hưởng nơi này, nếu không sẽ càng ngày càng dễ làm người khác chú ý."
Nói xong, Hoàng Hoành Xuyên lại nhìn về phía hòn đá.
"Chiếu theo biến hóa bây giờ, sợ là không cần đến 1 năm rồi!"
"Hôm ấy tuy ta nói oa oa còn có một đường sinh cơ, nhưng trong lòng cũng ít nhiều mang theo vài phần lo lắng không yên, bây giờ thấy cảnh này, coi như đã an tâm hơn không ít!"
Trong giọng nói của Hoàng Hoành Xuyên tràn đầy cảm khái, cũng mang theo một phần mừng rỡ.
Không nói đến truy cầu bản thân đối với đạo, đơn thuần mặt tình cảm, từng cọng cây ngọn cỏ trong núi đều là chúng sinh hữu tình, đều coi như là do sơn thần chăm nom cả.
Oa oa có thể có một đường sinh cơ, Hoàng Hoành Xuyên liền vui vẻ tựu như là trưởng bối vậy.
"Vẫn cũng mực linh, thành cũng mực linh!"
Hoàng Hoành Xuyên nghe được lời này của Dịch Thư Nguyên liền sâu sắc đồng ý.
Tuy nói oa oa bị thiên lôi đánh nát là là vì một chút mực kia, nhưng đồng dạng cũng bởi vì một chút mực ấy và bản thân ảo diệu của hòn đá bảo vệ lại cho nó một đường sinh cơ.
Nếu như thôi diễn trong lòng Dịch Thư Nguyên có thể thành, vậy hướng bảo thủ mà nói, con đường tu hành tương lai của oa oa ít nhất sẽ không kém hơn so với lúc trước.
Mà khoa trương một chút mà nói, Dịch Thư Nguyên đối chiếu bản thân, có thể nói một câu oa oa tiền đồ vô lượng.
"Nhưng mà mới thành một nửa mà thôi, chúng ta lại kiên trì chờ đợi thêm đi!"
Tùng ông đứng ở một bên không biết Dịch Thư Nguyên và Hoàng Hoành Xuyên đang bí hiểm nói về cái gì, nhưng thấy oa oa từ mất mạng lại hồi được sinh cơ, sợ là liên quan đến công sức tạo hóa.
Hôm mưa trong núi ấy căn bản không hề phát hiện ra người này vậy mà lại là cao nhân.
Quả thật đúng là chân nhân bất lộ tướng!
Trong lòng tùng ông không khỏi hiện lên lo lắng, lại không tiện trực tiếp mở miệng ra hỏi, chỉ có thể mang theo thành khẩn cùng bất đắc dĩ nói.
"Sơn thần đại nhân, Dịch tiên sinh, không bằng lão hủ lấy một bình trà xanh, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện được chứ? Cũng giải khai một cái nghi ngờ trong lòng lão hủ, thật sự là ta nghe thấy mà trong lòng ngứa ngáy!"
Lúc này xưng hô của tùng ông đối với Dịch Thư Nguyên cũng đã thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận