Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 169: Bút pháp thần kỳ tự nhiên tạo thành (1)

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Dịch Thư Nguyên tỉnh dậy cũng không ở lại trong thôn lâu, mà trực tiếp cáo từ trở về huyện thành.
Lúc trở lại huyện nha, rõ ràng thành viên nha dịch cũng đã nhiều hơn không ít, hiển nhiên rất nhiều người cũng đã trở về.
Dịch Thư Nguyên còn chưa đi tới kho sách, chỉ thấy lúc mở cửa rồi đi vào nhìn qua, liền phát hiện Chủ bộ Ngô Minh Cao đã ở trong kho sách.
Tiểu yêu trước tiên trực tiếp chui vào trong ngực núp dưới áo Dịch Thư Nguyên.
Ngô Minh Cao đang xem kỹ bản thảo trên bàn, vừa nhìn còn vừa thì thào tự nói.
"Chữ này thật tuyệt...”
"Ngô đại nhân?"
Nghe thấy giọng nói của Dịch Thư Nguyên, Ngô Minh Cao ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy Dịch Thư Nguyên đi vào kho sách.
"Dịch tiên sinh, một trang tra xét oan hồn trong đêm phải chăng đã hoàn thành?"
"Dĩ nhiên là đã hoàn thành, đang chuẩn bị cầm qua để cho Ngô đại nhân ngài sau xét, sau đó lại đi tới bên công thự để cho Lâm đại nhân xem qua đây."
Chẳng những một chương này hoàn thành, nhưng nội dung khác cũng đã sớm theo kịp rồi, Dịch Thư Nguyên cũng không phải là kẻ ăn cơm không.
"Không biết hôm nay Lâm đại nhân đã trở về huyện nha chưa? Nếu đại nhân đã trở về, ta liền chuẩn bị đưa qua mời đại nhân xem."
Dịch Thư Nguyên đi đến văn án, vừa nói vừa sửa sang lại bản thảo một bên, hơn nữa sắp sửa trật tự, sau đó đặt từng cái vào trong hộp giấy cứng bên góc bàn.
"Vậy thì thật là tốt, đêm qua đại nhân đã trở về, không để đại nhân đợi lâu nữa, hôm nay ta và ngươi liền cùng nhau đi qua đó đi!"
Dịch Thư Nguyên đương nhiên không có ý kiến gì, tuy rằng khả năng không lớn, nhưng vạn nhất Lâm huyện lệnh có chỗ bất mãn, nghĩ đến Ngô Minh Cao khẳng định cũng sẽ giảng giải thay hắn.
Trong sân công thự phía sau huyện nha, Huyện lệnh Lâm Tu vừa mới ăn xong đồ ăn sáng ngồi rồi xuống cho tiêu thư phòng, một tên gia phó liền đi vào thông báo.
"Đại nhân, Chủ bộ đại nhân cùng Dịch tiên sinh đã đến."
Nguyên bản bởi vì trong khoảng thời gian này uống hơi nhiều rượu, cho nên đầu Lâm Tu có chút căng lên và nhức, nhưng vào lúc này nghe xong một cái liền thanh tỉnh, bởi vì gã đã sớm đoán ra ý đồ hai người đến.
Lâm Tu lập tức lộ vẻ mặt vui mừng, trên thực tế tối hôm qua Lâm Tu cũng đã nghĩ đến huyện chí rồi.
"Mau mời."
"Vâng!"
Cũng không lâu lắm, nha dịch dẫn theo Ngô Minh Cao và Dịch Thư Nguyên cùng nhau đi vào thư phòng, hai người cùng nhau hành lễ với Lâm Tu.
"Bái kiến Lâm đại nhân!"
"Không cần đa lễ, người tới, pha trà!"
Nói xong, Lâm Tu đứng lên, đi tới phía bàn trà cùng với ghế khách một bên, thò tay ý bảo hai người nhập tọa.
"Đến, mời hai vị ngồi."
Dịch Thư Nguyên cùng Ngô Minh Cao cũng không khách khí, cùng nhau ngồi xuống bên đó, Lâm Tu nhìn Ngô Minh Cao nói.
"Ngô đại nhân cũng đã tới?"
"Thân là Chủ bộ, tu soạn huyện chí vốn thuộc phạm vi quản hạt của ta, trước đây Lâm đại nhân hỏi đến, ta tự nhiên cũng muốn đi qua."
Lâm Tu gật đầu, quả nhiên là chuyện về huyện chí, thích thú nhìn Dịch Thư Nguyên nói.
"Nghe Ngô đại nhân đã từng nhắc qua thư pháp của Dịch tiên sinh, nói là rất có tạo nghệ, bổn quan cũng thường thích dùng thư pháp để bồi dưỡng tình cảm, hôm nay ngược lại đúng lúc có thể mượn nhờ cơ hội này lĩnh giáo tiên sinh một chút."
Bây giờ tâm tính của Lâm Tu nhẹ nhõm, tự nhiên có tâm tư đi bồi dưỡng tình cảm.
Dịch Thư Nguyên mặc dù là một tiểu quan lại, nhưng Lâm Tu cảm thấy hắn cũng coi như là tâm phúc của mình, còn nghĩ tương lai sẽ đề bạt đưa Dịch Thư Nguyên mang đi cùng.
Cho nên Lâm Tu nói chuyện cùng Dịch Thư Nguyên nhập lại không có thái độ từ trên cao nhìn xuống gì cả, càng là biểu hiện ra thái độ chiêu hiền đãi sĩ.
"Huyền tôn đại nhân khen trật rồi, không dám nói "Dạy" trước mặt đại nhân!"
Sắc mặt Ngô Minh Cao thoáng có một chút cổ quái, xem ra Lâm đại nhân cũng không có ý thức được, lúc trước những lời Ngô mỗ khoe khoang thư pháp của Dịch Thư Nguyên cũng không phải là khuếch đại nha.
Tiếp đó Ngô Minh Cao chợt nghe Huyện lệnh với dáng điệu chờ mong nói.
"Dịch tiên sinh đã mang nội dung huyện chí đã biên tập tới rồi hả?"
Không thể không nói, sức hấp dẫn của việc lưu danh bách thế thật sự rất lớn, sau khi bản án chấm dứt, tảng đá lớn trong lòng Lâm Tu đã hạ xuống, dĩ nhiên là vô cùng ân cần đối với nội dung huyện chí cùng một nhịp thở với mình này.
Ngược lại với đại hội võ lâm bên Nguyệt Châu, với loại văn nhân thuần túy như Lâm Tu mà nói, rất khó kích khởi đồng cảm, cũng chỉ là lúc nhìn thấy Sơn Hà Tiên Lô Đồ có chút hưng phấn.
Dịch Thư Nguyên gật đầu, đặt cái hộp cầm theo trong tay lên trên bàn trà, đồng thời gỡ dây buộc mở ra, lộ ra bản thảo bên trong.
"Mời Lâm đại nhân xem qua."
"Tốt, để ta nhìn xem một chút..."
Lâm Tu vừa nói vừa cầm một trang giấy lên, chỉ là chợt nhìn trái tim của gã liền đập mạnh một cú, lập tức lấy mấy tấm cầm ra trên tay nhìn kỹ.
Càng xem, ánh mắt Lâm Tu càng không tự chủ trợn to, con ngươi trong mắt dần dần tán ra, chứng minh cảm xúc không bình tĩnh của gã, lại nhìn tới bản thảo khác trong hộp giấy, chữ viết độc nhất vô nhị.
Đây là một cỗ linh tính chạy giữa những văn tự, càng xem lại càng say mê vào trong đó, có một loại vẻ đẹp giống như tự nhiên hình thành chỉnh thể.
Bắt đầu từ khi còn trẻ, một vị văn sĩ cầm bút vài thập niên, chỉ cần không phải viết qua loa cho xong chuyện, thường thường sẽ có cảm giác đặc biệt đối với đạo thư pháp.
Cái này giống như người thường nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật, có đôi khi cảm thấy không phải chỉ là như vậy thôi sao, nhưng trong mắt một số người có thể nhìn ra bất đồng.
Lâm Tu thậm chí ngay cả nội dung bên trong thư văn cũng không xem qua, chỉ lưu luyến ở trên phương diện thư pháp, trong lúc nhất thời vậy mà nhìn đến ngây dại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận