Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 18: Trẻ con gặp mặt không nhận ra (2)

Rất nhanh, bọn nhỏ đã dẫn theo hai người Dịch Thư Nguyên đi tới một cái sân nhỏ của một gian nhà trong thôn, một nam tử thoạt nhìn ước chừng khoảng 50 tuổi, mặc áo bông đeo khăn vải đang vác một bó dây thừng ra ngoài, lập tức có đứa trẻ lên tiếng gọi y lại.
"Dịch bá bá, có người lễ mừng năm mới tới thăm này!"
"A?"
Người nam tử đầy mặt gian nan vất vả theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía giọng nói truyền ra, chỉ trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, đôi mắt không ngừng trợn to, ngơ ngác đứng tại chỗ, có chút kích động lại có chút ít hoài nghi do dự, đồng thời thân thể cũng hơi run rẩy, chẳng lẽ mình đang nằm mơ?
Trên người Dịch Thư Nguyên cũng có một cỗ cảm xúc kích động kẹp lấy một loại cảm giác thân thiết bay lên, có thể nói hắn chỉ liếc mắt liền nhận ra người trước mắt, nhưng lại có chút không nhận ra...
A Phi lẳng lặng đứng sau lưng Dịch Thư Nguyên, không dám đánh vỡ sự yên tĩnh trong giờ phút này, thậm chí còn thò tay ra làm một cái dấu im lặng, ý bảo mấy đứa trẻ tò mò đừng làm loạn.
Hít một hơi, vẫn là Dịch Thư Nguyên phá vỡ im lặng trước.
"Hàn Lâm..."
Giọng nói lọt vào tai, nam tử tóc hoa râm vác dây thừng đã không ngừng được nước mắt.
"Huynh trưởng! Thật sự là ngươi, thật sự là ngươi sao! Hơn hai mươi năm, ngươi đi đâu vậy? Ngươi, tại sao ngươi lại không thay đổi vậy..."
Dịch Bảo Khang ném dây thừng, kích động chạy đến trước mặt Dịch Thư Nguyên, chảy nước mắt, cao thấp quan sát đối phương, mà Dịch Thư Nguyên dù có thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Càng có một loại chấn động khác lưỡng lự trong lòng Dịch Thư Nguyên, rời nhà hơn hai mươi năm sao?
A Phi kinh ngạc đứng ở bên cạnh nhìn, một lão thái tiều tụy tóc hoa râm, một người khỏe khoắn sung mãn đầu đầy tóc xanh, nhưng mà người phía trước lại là đệ đệ, người sau là huynh trưởng?
Những người khác trong sân nghe động tĩnh đi ra cũng hết sức kinh ngạc nhìn tình hình bên ngoài.
"Phụ thân, ngươi làm sao vậy? Bọn họ là ai?"
"Đương gia, ngươi gọi loạn cái gì ở bên ngoài đấy?"
Một nam tử trẻ tuổi có chút giống nhau Dịch Bảo Khang cùng với một lão thái đi ra, chỗ cửa viện còn có một người phụ nữ trẻ tuổi nắm tay hài tử.
Giờ khắc này, thật sự có một loại cảm giác giống như đã trải qua một kiếp.
"Cái gì mà mê sảng, là đại bá của các ngươi trở về, hài tử tới đây, gọi bá gia gia! Huynh trưởng, nhanh đến đây, đi vào bên trong!"
Dịch Bảo Khang vừa tươi cười vừa làm bộ mặt phẫn nộ, lôi kéo Dịch Thư Nguyên đi lên phía trước.
"Đại bá?"
Người trẻ tuổi mở to hai mắt nhìn, những người khác tự nhiên cũng là vẻ mặt không thể tin, hài tử cũng căn bản cũng không dám gọi, chỉ rúc ra phía sau lưng mẫu thân tò mò nhìn qua.
Vài hộ hàng xóm xung quanh cũng nghe tiếng mà đi sang đây nhìn xem, trong một mảnh âm thanh, Dịch Thư Nguyên cùng A Phi được mời vào bên trong sân.
Trong nội viện Dịch gia, hai huynh đệ ngồi cùng một chỗ, bên cạnh còn những người Dịch gia khác đang đứng, đám nhóc lúc trước kia cũng chưa từng rời đi, càng có một chút hàng xóm cùng với những người đi theo từ sớm đều ở bên trong.
Vẫn luôn là Dịch Bảo Khang nói nhiều, Dịch Thư Nguyên nói ít, y kích động nói ra quá khứ trước kia, cũng thổ lộ ra hết tất cả tình cảm của mình.
Nguyên lai đã qua hơn hai mươi năm, thậm chí mọi người trong thôn đã sắp quên mất Dịch gia từng có một người con trai cả ngu ngốc.
Nguyên lai vào thời điểm Dịch Thư Nguyên còn chưa có ngu ngốc, người đã từng một mực đi theo phía sau mông hắn gọi là tiểu Hàn Lâm, vào trước khi phụ thân lâm chung đã đổi tên của y thành là Dịch Bảo Khang.
Thật ra vào trước khi Dịch Thư Nguyên mất tích, Dịch Bảo Khang đã đổi tên nhiều năm, chỉ bởi vì Dịch Thư Nguyên ngu ngốc đần độn nhiều năm, trong đầu một mảnh lộn xộn, ký ức khắc sâu nhất trong lòng là đệ đệ gọi là "Hàn Lâm".
Dịch Bảo Khang vui mừng nói huynh trưởng nhà mình đã không hề ngu ngốc nữa, cũng kinh ngạc vì huynh trưởng vậy mà trông có vẻ không hề già chút nào, nhưng hơn nữa là thổ lộ hết chua xót cùng tưởng niệm trong những năm này, nhưng một khắc nhắc đến lúc mẫu thân lâm chung, nước mắt của Dịch Thư Nguyên cũng không bị khống chế lần nữa tràn ra, đây là một loại cảm giác ký ức thân thể tác động đến linh hồn cho tới toàn thể xác và tinh thần.
Đừng nói là huynh đệ Dịch gia, chính là người bên ngoài nghe cũng nhịn không được lau nước mắt.
A Phi càng lén lút dùng tay áo lau nước mắt thật nhiều, nhịn không được cũng nhớ tới phụ mẫu của mình, nghĩ thầm khó trách lúc trước tiền bối kêu mình về nhà, bởi một màn như vậy rất khó để người ta không xúc cảnh sinh tình.
Đồng thời, A Phi cũng đã có tưởng tượng càng sâu hơn với võ công của Dịch Thư Nguyên, nguyên lai thật sự có người có thể luyện võ công đến bực cảnh giới chí cao này, thật sự có thể nghịch phản Tiên Thiên, trên trình độ nhất định khiến cho dung nhan không già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận