Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 183: Đi cũng vội vàng (1)

Lúc này Ngô Minh Cao cũng đã biết rõ ý đồ đến của Dịch Thư Nguyên, lúc thấy hắn đưa trang giấy qua liền nhịn không được lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Rõ ràng là loại trang giấy cỡ lớn chuyên môn dùng để vẽ tranh chữ, Ngô Minh Cao kích động đứng lên từ khỏi vị trí của mình, tiếp nhận trang giấy thanh nguyên sau đó đặt lên trên bàn xem xét tỉ mỉ tường tận.
So với chữ trên trang giấy nhỏ trước đây, trang giấy này chính là kiểu dáng tiêu chuẩn của tranh chữ, cũng càng lộ ra vẻ đại khí.
"Lần trước nghe tiên sinh nói, Ngô mỗ mới biết tục nhân chúng ta với đạo thi họa chưa đủ, cho nên ta muốn trang hoàng chữ này thật tốt, ha ha ha ha..."
Ngô Minh Cao nhìn thấy được lạc khoản cùng với ấn đồng, không khỏi nói ra.
"Thừa hưng cửu niên làm tại huyện Nguyên Giang, Dịch Đạo Tử."
Ngô Minh Cao ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
"Cái này chính là danh hào của Dịch tiên sinh?"
"Đúng vậy!"
Ngô Minh Cao nhẹ gật đầu, đây cũng là một chút thói quen bình thường của văn nhân, hơn nữa sau khi bỏ thêm lạc khoản, chỉ cảm thấy chữ này càng thêm tự nhiên mà thành chỉnh thể, thật làm cho người ta xem hoài không chán.
"Đúng rồi, Ngô đại nhân, hôm nay Dịch mỗ ngoại trừ vội tới tặng chữ cho đại nhân, cũng là báo cáo kết quả công tác với đại nhân, đã hoàn thành tu soạn toàn bộ Huyện chí Nguyên Giang , đại nhân có thể kiểm tra và đối chiếu."
Ngô Minh Cao nguyên bản đang vui mừng bỗng sửng sốt một chút, nhìn về phía khuôn mặt bình tĩnh của Dịch Thư Nguyên.
Thân là Chủ bộ, tất nhiên Ngô Minh Cao hiểu rõ tiến độ biên soạn huyện chí hơn so với những người khác, đã sớm biết chỉ còn kém không nhiều lắm.
Huyện nha Nguyên Giang quá nhỏ, không đủ cho vị đại Phật Dịch tiên sinh này, mặc dù Ngô Minh Cao có không nỡ, nhưng cũng không thể mở miệng lôi kéo Dịch Thư Nguyên tiếp tục ở đây làm một tiểu quan lại.
"Ngày này đúng là vẫn đến, chỉ là sớm hơn nhiều so với trong dự liệu!"
Ngô Minh Cao thở dài nói, về phần kiểm tra đối chiếu sự thật, trước đây đã tra qua vài lần, bản thảo Dịch Thư Nguyên hoàn thành không một chút sai sót.
"Ta sẽ đi nói cùng với Lâm đại nhân."
"Đa tạ đại nhân thành toàn!"
Dịch Thư Nguyên trịnh trọng thi lễ một cái, coi như là cảm tạ Ngô Minh Cao trong khoảng thời gian này chiếu cố.
Tin Dịch Thư Nguyên phải rời đi rất nhanh truyền ra bên trong huyện nha.
Không ít người không muốn Dịch Thư Nguyên rời khỏi, nhưng vài vị quan viên huyện nha, từ Huyện lệnh Lâm Tu, cho tới Chủ bộ Ngô Minh Cao, không ai biểu lộ ý tứ giữ lại.
Trong mắt những quan viên này, Dịch Thư Nguyên chính là người đại tài, sớm muộn gì cũng sẽ đi vào quan trường, không thể nào mở miệng giữ hắn làm một tiểu quan lại được, chỉ biểu đạt ra đầy đủ coi trọng cùng hoài cảm là được rồi.
Ngược lại có rất nhiều thành viên nha dịch rất muốn giữ Dịch Thư Nguyên ở lại.
Đợi sau khi kiểm tra đối chiếu tình huống biên soạn huyện chí xong, Dịch Thư Nguyên mới dần dần rảnh rỗi, nhưng công việc thì nhàn rỗi rồi, người lại không rảnh rỗi được.
Tương tự như Dịch Thư Nguyên rời khỏi nơi làm việc kiếp trước vậy, những vị đồng sự quan hệ tốt còn muốn mời ăn cơm chia tay.
Phụng bồi vài vị quan viên ăn một bữa, đa phần lời nói đều là chúc phúc gửi gắm tâm nguyện.
Dịch Thư Nguyên cũng không giải thích mình không có tâm với quan trường nữa, dù sao cái chúc phúc gì cũng thu, ý tốt gì cũng lĩnh lấy, khách sáo qua lại để phụng bồi các quan viên.
Tiếp đó Dịch Thư Nguyên cũng phụng bồi nha dịch quen biết ăn một bữa.
Hai bữa cơm trên, bất luận là ai mời rượu, Dịch Thư Nguyên cũng ai đến đều không cự tuyệt, khiến tất cả mọi người đều kinh hãi tới rớt cằm, bây giờ mới phát hiện tửu lượng của Dịch tiên sinh thế mà lại mạnh như vậy.
Ngày hôm nay, Dịch Thư Nguyên đang sửa sang lại vật phẩm của mình trong kho sách.
Giá bút đã dọn xong, mỗi một cây bút cũng đã rửa sạch sẽ, chiếu theo lớn nhỏ đặt ở trên giá bút.
Nghiên mực cũng đã rửa sạch, cùng chặn giấy đặt vào trong hộp chứa, trang giấy thu lại, thư tịch đặt về vị trí cũ, cũng vệ sinh lại trong phòng một lần.
Hôi Miễn cầm lấy khăn ướt, nhảy đến từng giá sách hỗ trợ lau chùi bụi bặm.
Lúc Dịch Thư Nguyên dùng chổi lông gà dọn dẹp chụp đèn, giống như là phát hiện ra cái gì, nhìn về phía cửa ra vào, thấy lão giáo đầu đã đứng ở đó.
"Dịch tiên sinh, bữa rượu ngày hôm trước lão phu không có đi, hôm nay tìm được một cơ hội tới đây một mình nói lời tạm biệt cùng ngươi."
Lão giáo đầu đi vào kho sách, vẫn là nhìn Dịch Thư Nguyên từ trên xuống dưới.
Cảm tình của lão giáo đầu đối với Dịch Thư Nguyên thật là phức tạp, lão rất hy vọng Dịch Thư Nguyên đột nhiên tới hỏi sự tình bí tịch kia, hy vọng Dịch Thư Nguyên đột nhiên sẽ tập võ.
Nhưng ở trong lòng lão giáo đầu lại hiểu rõ Dịch Thư Nguyên không thể nào luyện võ, chỉ là thi thoảng lại tiếc hận cho một khối tài liệu luyện võ thật tốt.
Nếu như phát hiện Dịch Thư Nguyên sớm 10 năm, lần trước trên đại hội võ lâm, Dịch Thư Nguyên chưa hẳn không thể bỗng nhiên nổi tiếng.
"À đúng rồi, nghe nói Dịch tiên sinh nghìn chén không ngã, đáng tiếc đã biết chậm, đây là rượu ta tự nhưỡng, rất mạnh, lại cũng thuần hậu, xua lạnh bổ thân đều được, liền coi như là lễ vật sắp chia tay đi."
Lão giáo đầu cởi xuống một sợi dây thừng bên đầu vai, lúc này Dịch Thư Nguyên mới phát hiện có một cái hồ lô rất lớn được lão giáo đầu vác ở sau lưng.
Có thể rõ ràng nhìn thấy bầu hồ lô này là bảo vật lão giáo đầu cất giấu, nửa bộ phận dưới còn lớn hơn không ít so với đầu, nút bịt miệng hồ lô còn lưu lại một đoạn khô đằng.
"Hồ lô rượu này ngược lại là thú vị, cùng nhau tặng cho ta?" Dịch Thư Nguyên đặt chổi lông gà xuống, hai tay tiếp nhận hồ lô rượu, vừa vào tay liền thấy nặng trịch, hiển nhiên tràn đầy rượu.
Một bầu hồ lô lớn như vậy, hình dạng và cấu tạo tốt như thế, làm ra cái bầu rượu này cũng không ít công sức.
"Ha ha, lúc trước ta hành tẩu giang hồ đã dùng hồ lô rượu này, rất nhiều năm rồi, tiên sinh không chê là được rồi."
"Không chê không chê!"
Dịch Thư Nguyên thoáng dùng thêm chút sức mới rút được nút lọ ra, ngửi ngửi mùi rượu bên trong, cảm thấy mùi rượu xông vào mũi, còn có thể ngửi ra một chút xíu ý vị dược liệu.
"Dịch tiên sinh thích là tốt rồi, vậy lão phu liền cáo từ."
Lão giáo đầu đưa xong rượu muốn đi.
"Lục giáo đầu dừng bước!"
Dịch Thư Nguyên gọi lão giáo đầu lại, dưới ánh mắt nghi hoặc của người sau, hắn quay người lấy ra một quyển sách từ trong một cái giá sách.
Lão giáo đầu nhìn qua đã biết đây là cuốn sách mình đưa tặng lần trước kia, trong lòng lập tức thở dài, rốt cuộc vẫn là không muốn luyện.
Dịch Thư Nguyên đưa sách cho lão giáo đầu nói.
"Sách này là tâm huyết của Lục giáo đầu, ở lại trong tay Dịch mỗ nơi đây quá mức lãng phí, bất quá lúc đầu đại hội võ lâm lúc trước, từng có một bạn cũ tha hương đến viếng thăm, đã mượn đọc qua cuốn sách này, giáo đầu sẽ không để tâm chứ?"
"Có cái gì mà để tâm chứ."
Lão giáo đầu nhận lấy quyển sách, Dịch Thư Nguyên lại dặn dò một câu.
"Bằng hữu kia là ta quen biết bên ngoài trước khi quay về, Dịch mỗ cũng không ngờ là y biết võ công, lần trước gặp mặt y mới nói võ công bản thân cũng có thể, vì thế hơi có cải biến đối với nội dung trong sách, hy vọng lão giáo đầu đừng quên đọc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận