Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 190: Hữu kinh vô hiểm (2)

"Tảng đá kia là một món bảo bối!"
"Cầm lấy tảng đá kia nhất định có thể qua sông!"
Một đám quỷ toàn bộ đều nhìn về phía Hà Hân, người sau càng là ôm tảng đá liên tiếp lui về phía sau.
"Đừng tới đây, cút ngay! Tảng đá này không phải bảo bối, là đồ vật trưởng bối phó thác, cút ngay !"
Hà Hân huy động tảng đá trong tay, mang theo tiếng gió "Vù vù", khiến cho một đám quỷ hồn cũng không dám tới gần nàng.
Có quỷ hồn lén lút tiếp cận từ sau lưng nàng, tiếp đó mạnh mẽ thò tay ôm lấy lưng Hà Hân.
"Ha ha ha ha, nhìn ngươi chạy chỗ nào! Lấy ra cho ta!"
"A !"
Hà Hân sợ tới mức hét rầm lên, nửa người trên quay nửa vòng tròn, huy động tảng đá đập một phát.
"Bành ! ".
Lại là một đạo mực quang hiện lên, quỷ hồn kia trực tiếp bị nện bay, "Phù phù" một tiếng rơi xuống sông, lại khiến cho lệ quỷ trong nước "Cuồng mê hoan lạc" một trận.
Toàn bộ quỷ hồn cũng đều rút lui, không dám tới gần Hà Hân nữa.
Trên thuyền cũng trở nên an tĩnh lại, đám quỷ hồn cũng buồn ngủ.
"Hân nhi... Hân nhi..."
Một âm thanh đau khổ lại quen thuộc bỗng nhiên truyền đến, Hà Hân trong mê ngủ đau đầu một trận, nàng nhìn về bên trong nước phía sau, càng nhìn thấy mẹ của mình vùng vẫy trong nước.
"Hân nhi... Cứu vi nương với.”
"A tỷ, a tỷ !"
Càng để ý thấy nhiều thân nhân hiện ra ở trong nước.
Ý thức của Hà Hân cũng trở nên có chút hoảng hốt, trong lòng càng là đau khổ không thôi, làm sao lại như vậy? Tại sao lại như thế chứ?
Bước chân lảo đảo một chút, Hà Hân liền cất bước đi về phía mép thuyền.
Giờ khắc này, tảng đá trong tay trong chốc lát trở nên càng thêm nặng nề, khiến cho Hà Hân thoáng cái bị ngã nằm ở trên thuyền.
"Đông ! ".
Đông một tiếng, tảng đá đập trúng boong thuyền, cũng làm cho Hà Hân thoáng cái thanh tỉnh lại.
"Xuống đây!"
Một con lệ quỷ thò tay chụp vào bên người Hà Hân, trái tim nàng hoảng hốt, kéo tảng đá hốt hoảng lui về phía sau.
"Phù phù !" "Phù phù !"...
Lại có âm thanh mấy quỷ hồn rơi xuống nước.
"Chớ quay đầu, chớ quay đầu, trên sông Vong Xuyên chớ quay đầu..."
Người đưa đò ung dung nói, sào trong tay vẫn không ngừng hạ xuống, bất luận là ai rơi xuống sông, gã đều khống chế đò không chút nào ngừng lại.
Lúc này trên thuyền đã trống trải không ít, chỉ còn lại có chưa tới hai mươi quỷ hồn.
Có quỷ hồn hoảng sợ không thôi, tận lực núp ở trong thuyền.
Có một quỷ hồn thần sắc hoảng hốt, nhìn sông Vong Xuyên đồng thời thân hình lảo đảo rung lắc, cũng không biết có thể đi ra khỏi thuyền hay không.
Không biết sông rộng bao nhiêu, không biết thuyền chạy bao lâu.
Quỷ hồn trên thuyền lại trở nên buồn ngủ.
Hà Hân ngồi xổm ở giữa thuyền ôm chặt hòn đá trong tay, phần sức nặng này cũng làm cho nàng cảm thấy an tâm, nàng bắt buộc chính mình bảo trì thanh tỉnh, lại không dám nhìn nước sông, còn bao lâu nữa, còn có bao lâu mới có khả năng đến?
"Nhà đò, còn bao lâu nữa thì đến vậy?"
Có quỷ hồn không chịu nổi hỏi ra một câu như vậy.
Tiếp đó sau một khắc, quỷ hồn này nhìn qua bờ bên kia, chợt phát hiện thuyền đã cập bờ.
"Đến, đến! Cuối cùng đã tới !"
"Thật sự đến! Đi mau đi mau!"
"Ta đi lên trước!"
Quỷ hồn trong chốc lát mừng như điên, quỷ hồn vừa mới hỏi câu kia trước tiên xông về bên cạnh bờ, tới mạn thuyền liền nhảy dựng lên, mấy quỷ hồn bên cạnh cũng theo sát phía sau...
Hà Hân cũng nhìn trên bờ, biểu lộ mừng rỡ, thấy những người khác đã lên bờ, nàng cũng lập tức muốn đứng dậy đi theo, nàng một khắc cũng không muốn ở lại cái thuyền nát này!
Chỉ là hòn đá trong tay lần nữa hiện ra nặng vô cùng, Hà Hân căn bản không đứng lên được.
Mắt thấy quỷ trên thuyền đã lên một lượt đi hết lên bờ, chỉ có một quỷ hồn Hà Hân còn ở trên thuyền, đò U Minh lại có xu thế cách bờ.
"A ! đứng lên cho ta, ta muốn lên bờ !"
Hà Hân hét rầm lên, nhưng chính là không chuyển động được hòn đá trong lòng.
Bỏ nó lại, bỏ nó lại ta có thể lên bờ rồi! Bỏ nó lại, nó quá nặng, ta không di chuyển được!
Một khắc ý niệm này sinh ra trong đầu liền không thể ức chế mà phóng đại.
Ta lập tức liền luân hồi rồi, kiếp sau là cái dạng gì cũng không ai biết, bỏ nó lại!
Ngón tay cầm chặt lấy hòn đá của Hà Hân cũng dần dần buông lỏng ra...
"Không được!"
Sau một tiếng nghiến răng quát khẽ về sau, Hà Hân lại gắt gao ôm lấy viên đá.
"Tùm tùm !" "Tùm tùm !" "Tùm tùm!" "Tùm tùm! ".
Dày đặc tiếng nhảy sông tự vẫn truyền đến, giờ khắc này Hà Hân lại lập tức bừng tỉnh, sợ hãi cùng may mắn bay lên, hồn thể tê dại một trận.
Gần mười quỷ hồn nhảy vào trong nước, quỷ hồn còn dư lại cũng phần lớn đã đến biên giới mạn thuyền.
"Còn chưa tới đâu, còn chưa tới đâu..."
Người đưa đò bình tĩnh đáp trả vấn đề vừa nãy, nhưng quỷ hồn đưa câu hỏi đã rơi vào sông Vong Xuyên...
Toàn bộ thân thể Hà Hân đều khẽ run, sợ hãi cùng phấn khích khiến cho nàng có một loại ảo giác hô hấp dồn dập.
Giờ phút này nàng thấy viên đá trong tay tuy rằng nặng nề, nhưng không đến mức căn bản không thể chuyển động.
Ta đang giúp nó, nó cũng đang cứu ta!
Lúc con thuyền cập bờ, trên thuyền chỉ còn lại có năm quỷ hồn.
Hà Hân ôm chặt hòn đá đợi trên thuyền, quỷ hồn còn lại cũng không dám tùy tiện rời thuyền.
Thẳng đến khi người đưa đò đặt ván cầu ra.
"Đông đông đông..."
Cán thuyền gõ vào boong thuyền, cũng gõ vào trái tim đám quỷ hồn.
"Đến, lên bờ đi, đời sau sống cho thật tốt!"
Hòn đá thoáng cái trở nên nhẹ hơn rất nhiều, Hà Hân không tin cảm giác của mình, nhưng tin tưởng cảm giác sức nặng trong tay, nàng là người thứ nhất đứng lên, giẫm lên ván bước lên bờ.
Chân đi trên đất bằng, cũng không rơi xuống sông!
Bên cạnh bờ luân hồi, là quang mang nhàn nhạt, ở phương xa nhìn như có cửa lớn.
Lúc Hà Hân nhìn tới cánh cửa kia, khi hoàn hồn lại, liền phát hiện hình như mình đang trong lưu quang, cự ly cách cánh cửa này càng lúc càng gần, sau lưng cũng không có sông Vong Xuyên, bên người cũng không có những quỷ hồn khác, tia sáng hiện ra từ đủ mọi màu sắc đến đen trắng đan vào nhau, một cỗ hấp lực cực lớn truyền đến, ý thức Hà Hân cũng dần dần mơ hồ...
Một chỗ khác bên cạnh bờ sông Vong Xuyên, một đám quỷ thần huyện Nguyên Giang nhao nhao thở dài một hơi.
"Rốt cuộc đã lên bờ rồi!"
"Qua rồi!"
"Thật sự là nguy hiểm..."
"Nếu để cho Cổ Vân Thông kia tới, tất nhiên là không qua được!"
"Ài!"
Dịch Thư Nguyên cũng là thở dài một hơi, quả thật, Cổ Vân Thông tới thì tám phần đã rơi xuống sông.
Hướng Thường Thanh khẽ gật đầu.
"Dịch tiên sinh, Hoàng công, lần này xong việc rồi, chúng ta trở về thôi!"
Tất cả mọi người như trút được gánh nặng.
Thẳng đến trước khi đi, tùng ông sững sờ nhìn tới phía đối diện sông Vong Xuyên, bọn họ có thể phát giác được Hà Hân đã lên bờ, lại bởi vì sương mù mà không thấy rõ chi tiết.
Một kiếp này, oa oa coi như là đã qua rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận