Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 191: Tân y quạt trắng, thước gõ ẩn tàng (1)

Trong những ngày gặt bội thu, toàn bộ Tây Hà thôn đều dào dạt trong một mảnh không khí vui sướng.
Mỗi lần Dịch Thư Nguyên đi qua trong thôn, màu sắc nhiều nhất lọt vào trong tầm mắt chính là màu vàng, tất cả những nơi có thể phơi nắng trong thôn đều được phơi đầy lúa, ngoài ruộng cũng được dùng để phơi rơm rạ.
Trong ngoài từng nhà đều phơi lúa, những khu vực sân phơi lúa rộng rãi dùng để phơi nắng càng là phải xếp hàng chờ tới lượt.
Đây chính là việc xảy ra khi vụ lúa năm nay được mùa.
Trong sân phơi lúa, Dịch Thư Nguyên dùng cào để cào qua lại sân thóc, xung quanh đều là mùi hương của hạt thóc.
"Bá gia gia, phụ thân - mẫu thân bảo ăn cơm thôi".
A Bảo chạy đến sân phơi lúa gọi Dịch Thư Nguyên cùng Dịch Dũng An đi ăn cơm.
Cơm trưa tương đối phong phú, ngoại trừ một bàn thịt khô, còn có một con cá kho tàu mới lạ, hơn nữa còn có canh rau và dây mướp, dùng lời của Dịch Bảo Khang nói chính là cuộc sống không khác gì thần tiên.
"Đến đến đến, đại bá ngồi nhanh!"
"Đương gia, đi qua hàng xóm mượn chút rượu tới."
"Đúng đúng đúng, đồ ăn ngon như vậy, không có rượu làm sao được! Dũng An nhanh đi!"
"A..."
Dịch Dũng An vừa mới ngồi xuống xới cơm xong liền bất đắc dĩ đứng lên, thấy A Bảo nằm ở phía dưới bàn nhìn tới nhìn lui khắp nơi trước mặt, liền ôm nó một cái đặt lên trên ghế.
"Ăn cơm cho đàng hoàng, nằm sấp trên mặt đất làm cái gì?"
"Phụ thân, ta đang tìm tiểu yêu..."
"Tý nữa thừa chút đầu xương cá cho nó, nó liền ra ngoài."
Hôi Miễn trốn ở trên xà nhà nghe xong lập tức nổi lên tức giận, ta cũng không phải là chó, dựa vào cái gì để cho ta gặm xương?
"Được rồi, Dũng An, ngươi không cần đi nữa, rượu ta có, để ta đi lấy." Dịch Thư Nguyên đứng lên.
"Vâng đại bá, để ta đi lấy giúp ngài là được, có phải ở trong phòng không?"
"Không cần, ngươi không tìm được."
Dịch Thư Nguyên cản Dịch Dũng An lại, tiếp đó đi về phía chính gian phòng mình ở.
Vừa vào cửa, trong tay áo Dịch Thư Nguyên liền bay ra một bình hồ lô, sau đó từ nhỏ biến thành lớn ở trên không trung.
Chờ đến khi tới trong tay Dịch Thư Nguyên, bình hồ lô này đã trở nên rất to.
Ủ nhiều ngày như vậy, hôm nay liền nếm thử mùi vị rượu thuốc của lão giáo đầu xem thế nào.
Đợi Dịch Thư Nguyên trở lại nhà chính, Dịch Dũng An trợn to mắt nhìn hồ lô trong tay hắn, một bình hồ lô lớn như vậy mà sợ ta sẽ không tìm được?
Nhưng mà đại bá cầm một cái bình hồ lô lớn như vậy đến từ lúc nào?
"Ài ôi! Uy, một cái bình hồ lô lớn quá nha!"
"Huynh trưởng, bên trong là rượu gì vậy?"
"Thật hay thật hay, bá gia gia, cho ta hồ lô này chơi được không?"
"Đi đi đi, đây là để đựng rượu đấy!"
Dịch Dũng An bế A Bảo lại về vị trí, hiển nhiên tất cả mọi người bị hồ lô này hấp dẫn lực chú ý.
Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng nhổ nút bịt hồ lô ra, một mùi rượu liền lập tức tràn ra từ trong hồ lô.
"Rượu này là lúc ta từ chức văn lại, Lục lão giáo đầu ở huyện nha tặng cho, là rượu ngon, thừa dịp hôm nay liền cùng nhau nếm thử."
Rượu này tuy rằng mới đến trên tay Dịch Thư Nguyên không bao lâu, nhưng bây giờ cũng không thể tính là rượu thuốc thuần túy bình thường.
Trong khoảng thời gian này, Dịch Thư Nguyên không còn ngủ mơ tu hành buổi tối nữa, mà ngồi xếp bằng đặt hồ lô rượu trước người, coi như là thấm vào không ít linh khí ở bên trong.
"Đây là rượu thuốc, có thể bên trong có không ít dược liệu quý báu, uống có thể điều trị thân thể, khiến người ta ít sinh bệnh tật."
"Lợi hại như vậy?"
"Mùi hương thật là thơm..."
Những người khác đều bị rượu hấp dẫn, nhưng Triệu thị lại nghe được tin tức kinh ngạc, vội vàng hỏi nói.
"Đại bá, ngài từ chức quan trong huyện nha rồi?"
Dịch Thư Nguyên gật đầu xác nhận.
"Một kẻ văn lại, không dám xưng quan, nhưng mà đúng thật là từ rồi, đã biên soạn xong huyện chí Nguyên Giang, Dịch mỗ cũng không có lý do để ở lại đó."
"A?"
"Đại bá từ quan?"
Mọi người Dịch gia đều phản ứng lại, vốn tưởng rằng Dịch Thư Nguyên chỉ là vào lúc ngày mùa trở về nhà giúp đỡ.
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, hắn sớm đã nghĩ đến phản ứng của những người khác.
"Làm sao, cảm thấy đáng tiếc?"
Dịch Bảo Khang lại vỗ đùi nói.
"Từ rất hay! Bây giờ huynh trưởng có thể chuyên tâm đi thi rồi, đợi thi trúng, liền thật sự làm đại quan, cũng có thể an ủi phụ mẫu có linh thiêng trên trời rồi!"
Vãi thật, thiếu chút nữa quên mất còn có Dịch Bảo Khang tuyệt đối theo phe phái huynh trưởng này.
Dịch Thư Nguyên dở khóc dở cười, bề ngoài của hắn trẻ tuổi, người Dịch gia có đôi khi cũng sẽ xem nhẹ số tuổi thật sự của hắn, đó thỏa thỏa là lão thí sinh.
"Ta đây, muốn vào sinh thời đi khắp sông núi hoàng hà thành các trong thiên hạ, có lẽ có một ngày ta sẽ muốn làm quan, nhưng khẳng định không phải hiện giờ."
"Không nói nữa, tới, nếm thử rượu này đi! Dũng An, ngươi đi cầm tới một chén cho thê tử của ngươi, đệ muội, ngươi cũng uống chút, dược liệu trong rượu này rất quý báu!"
Triệu thị vốn là không uống rượu, nhưng vừa nghe dược liệu rất quý báu, cho dù vẫn còn đáng tiếc vì chuyện Dịch Thư Nguyên từ chức, nhưng vẫn đi lấy cái chén không, chỉ là trong miệng có chút chẹp chẹp.
Rất nhanh, bát đựng rượu đã đủ.
Dịch Thư Nguyên tự mình rót cho mỗi người một chén rượu, tay của hắn rất chắc, một giọt đều không vung ra ngoài.
Cho dù Lý thị cùng Triệu thị mấy phen chối từ, Dịch Thư Nguyên cũng vẫn đổ đầy vì bọn nàng như cũ.
Đợi rót rượu xong, mùi rượu trong nhà đã lấn át mùi đồ ăn.
"Đến, chúng ta chưa bao giờ uống rượu cùng nhau, hôm nay liền uống một lần."
"Đúng, mời huynh trưởng!"
"Mời đại bá!"
"Mời!"
Mấy người bưng bát rượu lên, ngay cả Lý thị cùng Triệu thị cũng cười và học nam nhân cụng cụng chén, sau đó liền nhấp nhẹ một miếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận