Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 193: Vật hung ác (1)

Trên con đường đất thuộc ngoại ô huyện Nguyên Giang, Dịch Thư Nguyên vung cây quạt đi tới, Hôi Miễn nằm trên đầu vai lộ ra vẻ hào hứng bừng bừng.
"Tiên sinh, chúng ta không đi tạm biệt cùng sơn thần Khoát Nam Sơn và tùng ông tiền bối sao? Còn có Thành Hoàng huyện Nguyên Giang."
"Lần trước đi Âm phủ một hồi đã coi như là tạm biệt rồi, cần gì phải cố ý tới nói một lần nữa chứ?"
Dịch Thư Nguyên là người rất tùy ý, hơn nữa loại tạm biệt này một lần là đủ rồi, không cần lặp lại nhiều lần, nhất là trong tình huống không có sự tình đặc biệt gì cần nói rõ.
Quân tử chi giao nhạt như nước, quá thân mật ngược lại làm cho Dịch Thư Nguyên cảm thấy phiền phức.
"Trước không cần nghĩ tới những thứ này nữa, đi tìm oa oa quan trọng hơn, hơn nữa bây giờ ta rốt cuộc cũng có thể thư thư thản thản làm một người kể chuyện rồi, lợi ở tây nam, duyên ở Đông Bắc, đi thôi !".
Một đoạn thời gian sau, bên trong huyện nha Nguyên Giang.
Sở Hàng lại du ngoạn một vòng trở về huyện Nguyên Giang, trước không đi tìm cữu cữu của mình mà đi thẳng đến kho sách huyện nha.
"Dịch tiên sinh, Dịch tiên sinh, ta mang đồ chơi tốt tới cho ngài xem này, Dịch..."
Bước chân Sở Hàng dừng lại, kho sách đóng cửa không hề hiếm lạ, nhưng y đi tới trước cửa, lại phát hiện trên cửa lại có một cái ổ khóa.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Sở Hàng cầm ổ khóa nhìn kỹ, úp sấp vào trước cửa muốn thông qua cửa sổ nhìn xem bên trong, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
Tìm cữu cữu!
Sở Hàng vội vã chạy về phía công thự của Chủ bộ, vừa vào cửa liền "Bành" một tiếng, đụng trán cùng với Ngô Minh Cao.
Một người ngã xuống đất, một người lảo đảo lui về phía sau, riêng phần mình phát ra tiếng kêu rên.
"Ài ôi!" "A.”
"Xí..."
Ngô Minh Cao và Sở Hàng một người xoa xoa vai một người xoa xoa đầu, người phía trước nhìn qua thấy là ngoại tôn của mình, lập tức giận mà không có chỗ đánh xuống.
"Thằng ranh con nhà ngươi, chạy lung tung cái gì, nơi đây là huyện nha!"
"Cữu cữu... Ngài không sao chứ? Chẳng phải là ta có việc gấp sao!"
Sở Hàng nhanh chóng đi tới nâng Ngô Minh Cao, đỡ y lên trên chỗ ngồi, Ngô Minh Cao tức giận hỏi một câu.
"Việc gấp gì?"
Sở Hàng lập tức mở miệng nói.
"Cữu cữu, Dịch tiên sinh đâu? Kho sách là hắn khóa sao?"
"Nguyên lai ngươi còn chưa biết, Dịch tiên sinh đã từ chức văn lại, rời khỏi huyện nha rồi."
"A?"
Sở Hàng lập tức trợn mắt há hốc mồm.
"Rời đi rồi? Tại sao đột nhiên lại đi rồi? Sao hắn có thể đi được chứ?"
Nghe gia hỏa này nói, Ngô Minh Cao lại nổi lên bực tức, gạt tay Sở Hàng ra mà nói.
"Làm sao? Không thể đi? Ngươi muốn cho Dịch tiên sinh cả đời này ở huyện nha làm tiểu quan lại? Chính ngươi không học vấn không nghề nghiệp thì không sao, nhưng Dịch tiên sinh chính là người đại tài, không thể nào một mực hạ mình như thế!"
"Không không không, cữu cữu, ý của ta không phải như vậy!"
Hiện giờ trong lòng Sở Hàng rất không có tư vị, thời điểm giải thích cũng vẻ mặt buồn rười rượi.
"Dịch tiên sinh có nhắc tới ta không?"
"Ài!"
Ngô Minh Cao thở dài một hơi, tại sao mình lại có một đứa ngoại tôn không nên thân như vậy chứ, y đứng lên, lấy ra một phần thư tín từ trong hộp gỗ ở giá sách phía sau lưng.
"Quả thật có nhắc tới ngươi, đây là thư xin từ chức Dịch tiên sinh lưu lại, đoạn cuối cùng ở hàng thứ hai là chỗ nhắc tới ngươi, tự mình xem đi."
Sở Hàng lập tức cầm thư qua, bộ dạng luống cuống tay chân khiến Ngô Minh Cao thấy mà kinh hãi lạnh mình.
Phong thư này cũng tương đương với tác phẩm thư pháp rồi, hơn nữa có lưu danh liền tương đương với có lạc khoản.
"Thằng ranh con ngươi cẩn thận một chút, đừng có làm hỏng bức thư này của ta...!"
"Dạ dạ dạ..."
Sở Hàng tận lực khiến cho động tác nhu hòa, lấy ra giấy viết thư, sau đó đại khái xem phía trước, đều là vài thứ không chút dính dáng với y, đến hàng thứ hai sau cùng mới có tên của y.
"Nhờ qua Ngô đại nhân chuyển cáo với Sở huynh, nói chuyện của y tạm thời không vội, chớ lo lắng, Dịch mỗ có cơ hội tự nhiên sẽ đến thăm..."
Sở Hàng cau mày, cái gì gọi là có cơ hội sẽ đến thăm? Vậy nếu không có cơ hội thì sao?
"Dịch tiên sinh cùng ngươi làm cái trò bí hiểm gì đấy? Chuyện của ngươi là chuyện gì?"
Sở Hàng để thơ xuống, thuận miệng bịa.
"Chính là…Chính là muốn thỉnh giáo học vấn Dịch tiên sinh, thỉnh giáo thư pháp...”
"Cái này ngược lại cũng coi như không sai, tốt rồi, bị ngươi làm cho quên mất cả việc chính, ta còn phải đi qua bên Lâm đại nhân nữa đây!"
Ngô Minh Cao lại một lần nữa đứng dậy, liếc mắt nhìn Sở Hàng, vẫn là thả lỏng lại trước rồi mới rời đi.
Sở Hàng đứng trong phòng giương mắt nhìn qua, vốn tưởng rằng ít nhất cũng phải đến sang năm, làm sao đột nhiên đã đi, không được, phải đi tới nhà Dịch tiên sinh tìm hắn!
Ý tưởng rất thịt mỡ, nhưng mà thực tế rất xương xẩu, nhất định là Sở Hàng không tìm được Dịch Thư Nguyên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận