Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 197: Hiện thân? (1)

Dịch Thư Nguyên tiếp tục kể chuyện sinh động như thật.
"Khi đó, oan hồn bị ngăn chặn bên ngoài công môn không được đi vào, người dân ra mặt cho oan hồn trên công đường lại đang bị phạt, trong khoảng thời gian ngắn, nữ tử chết oan từ trong đau buồn bộc phát ra lệ khí, sắp sửa hóa thành lệ quỷ..."
Trong âm thanh trầm thấp của Dịch Thư Nguyên mang theo cảm giác bi thương, lúc kể đến một đoạn này, tâm thần của đám người nghe xung quanh cũng cảm thấy áp lực tới cực điểm.
Chính vào lúc này, Dịch Thư Nguyên lần nữa giơ quạt xếp lên che nửa mặt, trong miệng vang lên giọng nói âm u đau khổ.
"Ta đã là cô hồn dã quỷ, có nhà nhưng không thể trở về, lại không được siêu sinh, chết oan uổng ở nơi bi thương này, ta không cam lòng, a !"
Thanh âm này vừa ra khỏi miệng, vậy mà lại là giọng nữ, một đám thôn nhân nghe xong toàn thân nổi da gà, tất cả đứng lên, thậm chí có người sợ tới mức thấp giọng hô ra một tiếng.
Mấy hài tử thì vừa sợ lại vừa nhịn không được hiếu kỳ.
Có hài tử lá gan lớn úp sấp bên cạnh người kể chuyện, cái đầu thò qua bên cạnh nhìn đằng sau cây quạt, phát hiện thật sự là âm thanh của người kể chuyện phát ra.
Nhìn thấy một màn như vậy, hai hài tử còn treo nước mũi mở to hai mắt há to miệng.
Dịch Thư Nguyên nhìn vẻ mặt hài tử bên cạnh, mỉm cười sau đó lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc, hắn bỏ cây quạt xuống, giọng nói lập tức trở nên trầm thấp.
"Văn lại kia thấy vậy, tuy rằng trong lòng có e ngại, nhưng lại khó nhịn được nữa, nếu không lương tâm sẽ bất an!"
"Thư sinh lòng mang khát vọng, luyện tập ý chí tiên hiền, tuân theo đúng là một cỗ hạo nhiên chính khí, há có thể thấy chết mà không cứu, gặp được kẻ oan không giúp đỡ?"
Dịch Thư Nguyên hơi xòe cây quạt, một khắc che mặt, giọng nói lập tức biến hóa, bộc phát ra một giọng kiên định hữu lực.
"Dừng tay !"
Lúc này căn bản không cần người kể chuyện phải bộc bạch, toàn bộ thôn nhân nghe kẻ cũng biết, đây là âm thanh của văn lại kia, hắn đứmg ra ngăn cản hành hình...
Người nghe chuyện đã hoàn toàn đắm chìm vào trong chuyện xưa, vào lúc này bất kể già trẻ lớn bé cả trai lẫn gái, hầu như cũng đều nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hôi Miễn núp ở bên trong áo khoác Dịch Thư Nguyên, vừa nghe tiên sinh kể chuyện, cũng vừa lưu ý lấy tình hình bên ngoài.
Giọng nói của Dịch Thư Nguyên cũng không phải là cực hạn trong quảng trường biên giới thủy đàm của thôn trại, càng là truyền xa xa ra ngoài, không ngừng vang vọng trong thôn trại.
Một tay nhẹ nhàng vỗ bên ngoài xiêm y, Hôi Miễn hiểu ý liền lén lút từ một góc áo khoác hầu như sắp chạm vào mặt đất trượt ra ngoài.
Không có ai chú ý tới có một con chồn nhỏ đang rời đi rất nhanh, tất cả mọi người bị tiếng của người kể chuyện cùng tình tiết kể hấp dẫn.
Tốc độ di chuyển của Hôi Miễn rất nhanh, vọt nhanh trên đất bằng, dù trên mặt đá vụn hay trên tường nhà cũng không ngừng di chuyển.
Tầm nhìn càng là đảo qua khắp nơi, theo Hôi Miễn di động nhanh trong thôn trại, cẩn thận quan sát rất nhiều ngóc ngách.
Giờ phút này tuy rằng trong lòng nó thấp thỏm và vô cùng căng thẳng, nhưng đây là việc Dịch Thư Nguyên muốn nó giúp đỡ, cho nên Hôi Miễn tuyệt đối sẽ không giống như xe bị tuột xích.
“Tiên sinh rất ít khi để cho ta giúp, không thể sợ, không sợ không sợ, ta cũng là yêu quái cơ mà!”
Hôi Miễn tự an ủi mình, chạy rất nhanh bên trong thôn trại, xuyên qua hành lang lại phóng trên tường, nhảy lên trên xà nhà.
Tổ chim, hang én, ổ chuột...
Không có, không có, không có.
Tất cả đều không có, một con chim én cũng không phát hiện, một con chuột cũng không nhìn thấy!
Tiên sinh luôn cẩn thận tỉ mỉ như vậy, trực giác của tiên sinh cũng vẫn luôn chuẩn xác!
Giờ phút này trông Hôi Miễn giống như là thoáng mập hơn một chút, nhưng đây không phải là mập thật, mà là vì trên người nó phát lạnh, khiến cho bộ lông của nó hơi xù lên.
Có một số thời điểm, không phải bắt tay từ góc độ pháp thuật huyền diệu và khí tức mới có thể nhìn ra một chút manh mối.
Có những khi, thường thường quan sát sự vật nhìn như không liên quan, cũng có thể suy luận ra một chút quan hệ lợi hại trong đó.
Trong thôn trại tồn tại không ít ổ chuột cùng tổ yến, điều này nói rõ nơi đây tuyệt không phải không có những thứ động vật nhỏ này, ít nhất đã từng có.
Mà Hôi Miễn tư cách là một con chồn, trời sinh rất mẫn cảm đối với mấy thứ này, thậm chí có thể nhìn ra một chút dấu vết.
Toàn bộ động vật nhỏ đều đã chạy, tất cả đều bị dọa chạy!
Tuy rằng yêu quái cũng không hiển lộ ra bao nhiêu khí tức, thế nhưng luồng ác ý lại làm cho một số động vật nhỏ yếu mẫn cảm sẽ cảm thấy sợ hãi, dưới bản năng đã bỏ chạy hết sạch.
Hơn nữa rất có thể thứ khiến chúng nó cảm giác được kinh khủng, chính là bản thân có một loại cảm giác gặp phải thiên địch.
Đừng nói là những động vật nhỏ khác, coi như chính là Hôi Miễn cũng đều có một loại cảm giác kích động muốn chạy, nếu không phải có Dịch Thư Nguyên ở đây, nó nửa khắc đồng hồ cũng không muốn lưu lại nơi này.
Theo sự phát hiện càng lúc càng nhiều, tựa hồ là đã bị Dịch Thư Nguyên ảnh hưởng, linh cảm của Hôi Miễn cũng ở dưới chút ít manh mối gia trì trở nên càng thêm sáng rõ sắc nhọn.
Nó thậm chí có thể cảm giác được một cỗ yêu khí nguyên bản không dễ dàng phát giác, như có như không.
Đây tuyệt đối rất không thể nào là yêu quái thiện lương nào đó có nghĩa vụ giúp đỡ người trong thôn đuổi chuột.
Lúc rốt cuộc thấy được mấy con chó, Hôi Miễn nguyên bản rất chán ghét loại động vật này, rõ ràng lại cảm thấy chúng nó rất thân thiết... .
Bên thủy đàm của thôn trại, câu chuyện Dịch Thư Nguyên kể đã sắp đến hồi cuối cùng.
Ước chừng đến lúc quan sai công môn cùng nhau đi về phía lâu thuyền, sau đó cuối cùng bắt được ác thương, thôn nhân liền nhao nhao phấn khởi vỗ tay.
Cũng vào thời khắc cảm xúc mọi người nghe kể chuyện tăng vọt, một đạo bóng xám "Vèo" một cái từ ghế bên cạnh chui vào trong quần áo của Dịch Thư Nguyên.
"Người ta thường nói tà bất thắng chính! Tập hợp toàn bộ vũ lực của huyện nha Nguyên Giang, rốt cuộc đã bắt lại một đám ác thương kia!"
Giọng nói của Dịch Thư Nguyên hơi có vẻ cao vút, cho người nghe không gian biểu đạt tình cảm.
Bên cạnh có một số người vừa nãy nín cả thở lắng nghe, giờ phút này không khỏi há miệng lớn để hô hấp.
"Phù! Rốt cuộc bắt được gã!"
"Cũng may bắt được rồi!"
"Tên ác thương này thật là đáng chết!"
"Đúng là không phải con người mà, lũ buôn người lừa bán cô nương đàng hoàng nhà người ta!"
"Nghe thấy chưa, đây là đám buôn người mà nương thường nói, về sau đừng có chạy loạn ra ngoài?"
"Con biết rồi..."
Dịch Thư Nguyên chậm rãi quạt một cái, một cái tay trái đã vươn vào áo khoác một bên, nhẹ vuốt vuốt bộ lông trên lưng Hôi Miễn.
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên có thể cảm giác được Hôi Miên đang khẽ run.
Tuy rằng Dịch Thư Nguyên không nói chuyện, nhưng dưới một bàn tay ấm áp vuốt ve, Hôi Miễn cũng dần dần khôi phục bình tĩnh, giống như là có thể cảm giác được giọng của tiên sinh vậy.
Chớ sợ chớ sợ, có tiên sinh ta ở đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận