Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 199: Hồ lô luyện rượu (1)

Thế mà lại hiện thân sao? Chẳng lẽ bị nó xem thấu rồi?
Dịch Thư Nguyên bảo trì biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang không ngừng chớp động suy nghĩ.
Không đúng!
Tuy rằng thời gian Dịch Thư Nguyên tu tiên không tính là dài, nhưng cũng không phải là tờ giấy trắng mới tu tiên, hắn tự nhiên có tổng kết quy luật cùng kinh nghiệm của mình.
Cái gọi là khám phá cũng phải có điều kiện tiên quyết.
Ví dụ như là tiên linh khí, thần quang hương khói khí, yêu khí, ma khí..., đều là bởi vì tiết lộ khí tức hoặc là khí cơ va chạm thì mới bị phát giác ra.
Giống như yêu vật gặp hôm nay, ẩn tàng khí tức rất khá, ngay cả Dịch Thư Nguyên cũng là thông qua dấu vết để lại mới chậm rãi chậm rãi phát hiện ra.
Dịch Thư Nguyên tự giác thấy mình có thiên phú bẩm sinh đặc biệt trên hai phương diện liễm tức cùng linh cảm, mặc dù có thể bị nhìn xuyên nhưng cũng không nhanh như vậy.
Là vì Hôi Miễn?
Nhưng mà bây giờ xét bên ngoài của Hôi Miễn thì một chút yêu khí đều không có, thậm chí có thể thông qua khảo nghiệm của Dịch Thư Nguyên.
Chẳng lẽ một con chồn bình thường chạy qua trong thôn trại, cũng đến trình độ khiến cho yêu quái chú ý đến sao?
Đủ loại suy nghĩ nhưng bất quá chỉ là trong một lát.
Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, bây giờ không phải là thời điểm sợ!
Còn đối với vị nữ tử vẻ thẹn thùng trên mặt không thay đổi phía trước, nàng thậm chí có chút ý không tốt lắm nhìn Dịch Thư Nguyên, sau khi nghe thấy câu trả lời của hắn, liền ngẩng đầu lên quan sát hắn kỹ càng.
"Tiên sinh nhất định là khiêm tốn rồi, thôn nhân đều đang khen ngợi ngài đấy!"
Lúc này lão lý trưởng cũng quay lại, còn cầm theo nhánh cây mắng chửi đám chó khi nãy.
"Những thứ súc vật này chỉ biết sủa loạn, tiên sinh chớ trách... A, là Thục Huệ à, vị này chính là tiên sinh kể chuyện đến từ bên ngoài."
"Vâng, vừa rồi đã ra mắt rồi, bộ dáng của vị tiên sinh này thật tốt... A, ta liền không quấy rầy nữa..."
Lúc người phụ nữ nói chuyện hơi có chút ngượng ngùng, sau đó tựa như chợt nhớ tới cái gì, vội vàng thi lễ cái rồi rời đi.
Dịch Thư Nguyên nhìn chằm chằm phương hướng nữ tử rời đi, dáng người đối phương đong đưa, hấp dẫn một chút ánh mắt của nam tử trong thôn bên ven đường.
"Lão lý trưởng, phu nhân này là một quả phụ hả?
Lão lý trưởng ngây ra một lúc nhìn Dịch Thư Nguyên.
"Làm sao tiên sinh biết được?"
Dịch Thư Nguyên thuận miệng hồi đáp.
"Tại hạ nhìn vạt áo của nàng có hoa trắng."
"A, ài, đều là do mã tặc chết tiệt làm hại.”
“Hai phu phụ họ đi tới nhà mẹ đẻ một chuyến, trở về liền gặp tai họa, trượng phu của nàng vì bảo vệ nàng chạy trốn, đến bây giờ ngay cả thi thể cũng chưa tìm thấy..."
Lão lý trưởng vẫn còn cảm thấy rất tiếc, càng là chỉ vào một vài người nam tử ở xa nói.
"Mấy tên đầu gấu này, cũng không biết là ai truyền tin đồn, nói hai chân sao có thể chạy trốn qua bốn chân, nói Thục Huệ nhất định là đã qua tay của đám mã tặc.”
“Bôi nhọ sỉ nhục chuẩn mực của người ta như vậy, cũng không sợ chết không yên lành..... Thi thể cũng không tìm được sao...”
Dịch Thư Nguyên như có điều suy nghĩ, thậm chí đã tưởng tượng ra một chút cảnh tượng đáng sợ.
"Lão lý trưởng, mã tặc hại không ít người trong thôn rồi hả?"
Lão lý trưởng hít ngụm khí.
"Đúng là như vậy, năm trước đến năm nay, thôn hàng xóm cộng thêm thôn trại chúng ta, trước trước sau sau bị hại hơn mười mạng người rồi, quan binh cũng không có ai đến nữa..."
Dịch Thư Nguyên theo lão lý trưởng đi tới, nghe đối phương cằn nhằn tố khổ liên miên.
Đến lúc lời nói ngắt quãng, Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên lại hỏi một câu.
"Năm nay mã tặc càng náo hung hăng hơn so với năm trước một chút phải không?"
Lão lý trưởng liên tục gật đầu.
"Đúng đúng đúng, năm nay càng hung hăng hơn, làm cho thôn nhân cũng không dám tùy tiện ra cửa!"
"Đi thôi tiên sinh, ta đi dàn xếp chỗ ở trước, một hồi liền ăn bữa trưa rau dưa ở trong nhà của lão phu đi."
"Tốt, đa tạ lão lý trưởng chiếu cố!"
Dịch Thư Nguyên đi theo lão giả, nhưng mà thỉnh thoảng cũng liếc mắt nhìn về phía người phụ nữ vừa rời đi.
Mặc dù sớm đã không nhìn thấy người, nhưng thỉnh thoảng có thể nghe một chút tiếng chó sủa truyền đến.
Lão lý trưởng an bài cho Dịch Thư Nguyên một gian phòng sạch sẽ, Dịch Thư Nguyên lấy cớ muốn nghỉ ngơi một chút, một mình ở lại trong phòng.
Đợi sau khi cửa đóng lại, Hôi Miễn liền chui ra từ trong tay áo Dịch Thư Nguyên rồi nhảy tới trên bàn, Dịch Thư Nguyên ngồi ở bàn bên cạnh.
"Tiên sinh, yêu quái phát hiện ra chúng ta rồi sao?"
Hôi Miễn hiển nhiên bỗng nghĩ đến mà sợ.
Dịch Thư Nguyên lắc đầu.
"Vừa rồi ta cũng bị dọa sợ một hồi, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy có chút lạ, trên người phụ nhân kia cũng không có dấu vết huyễn thuật, lại vẫn còn có nhân hỏa khí..."
"Nhập thân?"
Dịch Thư Nguyên nhìn Hôi Miễn một chút, hủy bỏ phỏng đoán của nó.
"Không phải, loại yêu khí hung ác này, nếu như thật sự là yêu hồn phụ thể, điểm ấy nhân hỏa khí ấy nhất định là không áp chế nổi!"
Sau khi suy nghĩ, Dịch Thư Nguyên lại bổ sung.
"Không chỉ nhân hỏa khí ép không được, mà người rất nhanh sẽ chết, người chết thì sẽ không có nhân hỏa khí."
Mà phụ nhân kia rõ ràng vẫn còn sống.
"Vậy nàng trúng phải yêu pháp gì sao?"
"Có lẽ vậy..."
Dịch Thư Nguyên quay đầu nhìn cửa sổ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, trong phòng coi như sáng ngời, còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người trong nhà lão lý trưởng đi qua.
Nghĩ đến nội dung lão lý trưởng nói chuyện qua lúc trước, Dịch Thư Nguyên chỉ cảm thấy trên người hơi phát lạnh.
Yêu quái này thật không đơn giản, cũng rất cẩn thận, càng mang cho Dịch Thư Nguyên một loại cảm giác kinh khủng.
Loại cảm giác kinh khủng này cũng không phải là trực quan trên ý nghĩa khiến cho Dịch Thư Nguyên cảm thấy áp bách rõ ràng, mà như là một loại mặt giảo hoạt cùng ác ý.
"Loại yêu quái này, quyết không thể để mặc kệ nó tiếp tục phát triển!"
Nếu như Dịch Thư Nguyên nghĩ không sai, yêu quái này sợ là đang nuôi người của mấy cái thôn xung quanh để làm gia súc!
Hơn nữa khẩu vị của nó đang trở nên lớn hơn!
Thậm chí Dịch Thư Nguyên hiểu rõ, chính hắn nhìn mặt ngoài chỉ là một người kể chuyện cũng đã bị theo dõi.
Sau khi ăn cơm trưa ở trong nhà lão lý trưởng xong, Dịch Thư Nguyên liền tự mình đi dạo ở trong thôn trại.
Chỉ dựa vào tin tức bây giờ còn chưa đủ, cho dù có một chút nguy hiểm, nhưng Dịch Thư Nguyên cũng quyết định mạo hiểm xác nhận một ít chuyện.
Nhờ sự trợ giúp của biểu hiện lúc trước, hiện giờ người trong thôn trại đều vô cùng thân mật đối với Dịch Thư Nguyên, sẽ không hiện lên cảnh giác gì với hắn.
Sau khi đại khái đi dạo mấy lần trong thôn, lúc này Dịch Thư Nguyên cố ý đi vào một cái hẻm nhỏ che nắng không có người nào.
Tiếng bước chân sau lưng để cho Dịch Thư Nguyên ngừng thân hình lại.
Dịch Thư Nguyên quay đầu nhìn về sau lưng, người phụ nhân kia quả nhiên lại một lần nữa xuất hiện.
Giữa trưa cũng dám hiện thân? Là vì nhân hỏa khí sao?
Tựa hồ là vừa mới làm xong việc tốn thể lực, trên thân người phụ nữ kia đều là mồ hôi.
Tóc cũng dán vào trên mặt cùng trên cổ, bắp chân cũng cuốn lên, bên trên quần áo sơ sài mùa hè đều là nước đọng cùng với mồ hôi thấm ướt.
Thấy Dịch Thư Nguyên, người phụ nữ lộ ra vẻ đặc biệt vui mừng.
"A? Ngài là vị tiên sinh kể chuyện kia?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận