Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 203: Tàng kiếm nhất thức (1)

Làm sao bây giờ? Nhanh nghĩ biện pháp!
Loại thời điểm này không thể tự tin mù quáng, hơn nữa từ nơi con mèo xuất hiện xem ra, tình huống này cho dù khí tức của nó bình thường, Dịch Thư Nguyên cũng không thể nào quy nó thành động vật bình thường.
Hết thảy chỉ có thể lấy phát hiện lúc trước để cân nhắc.
Giờ khắc này suy nghĩ của Dịch Thư Nguyên như điện, trong chốc lát tâm linh nhanh trí bắn ra tia lửa.
Phương pháp làm ngược lại!
Dịch Thư Nguyên chẳng những không có vận hành pháp lực thi triển bất luận tiên pháp gì, ngược lại vận hành khinh công thả người nhảy đến trên tường gai nhọn của sơn trại.
Hai chân rơi vào trên rào chắn gỗ, trong miệng Dịch Thư Nguyên cười vang nói.
"Sớm nghe nói sơn tặc nơi đây đã lâu không bị tiêu trừ, hóa ra là vì cái gọi là phòng ngày phòng đêm khó phòng giặc nhà, thì ra là có nội ứng ! ".
Thân hình Dịch Thư Nguyên trở mình trên không trung, bay bổng rơi vào trong sơn trại, đưa mắt nhìn vào căn nhà trong sơn trại.
Trên nhà treo một tấm bảng hiệu hơi có chút nghiêng, bên trên viết: Sảnh Tụ Nghĩa.
Bảng hiệu này bất luận là lúc làm cường đạo hay là hiện tại, trong mắt Dịch Thư Nguyên đều thấy có chút châm chọc, giọng nói trong sáng chính nghĩa của hắn vang lên.
"Hừ, nếu như quan phủ vô năng, thân là giang hồ chính đạo, hôm nay ta liền diệt trừ đi đám tặc tử này, trừ hại vì dân ! ".
Hiển nhiên là một thân giang hồ nghĩa hiệp tràn đầy tự tin!
Tuy rằng Dịch Thư Nguyên không thi triển pháp lực, nhưng cảm giác vẫn còn tại, quả nhiên, cảm giác yêu khí nóng nảy thoáng cái liền yếu đi.
Yêu quái có trí tuệ tương tự cùng người, phần lớn không thích biến số vượt qua quyền kiểm soát.
Một võ giả giang hồ đối với loại yêu quái đẳng cấp này mà nói cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Dịch Thư Nguyên tâm tư linh động, hơn nữa, mèo à, ta cũng đã từng nuôi qua, coi như là đã thành yêu quái cũng khó sửa đổi tập tính, ưa thích trêu đùa hí lộng con mồi!
"Ài ôi! Thiếp sợ quá đi! ".
Âm thanh ma mị truyền ra từ trong sơn trại, hai thân ảnh chậm rãi đi ra.
Một thân ảnh trong đó sau khi thấy rõ bộ dạng Dịch Thư Nguyên, ngoài hơi kinh hãi ra lại có vui mừng áp đảo, liếm liếm bờ môi, không dấu được lộ ra nụ cười.
"A ha ha ha ha, ai nha, thì ra là tiên sinh kể chuyện, hóa ra ngài còn là một vị đại hiệp giang hồ sao? Thật là làm cho người ta ưa thích."
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên đã dung nhập thân phận giang hồ hiệp sĩ, hơn nữa còn là một vị nho nghĩa hiệp, diễn trò phải diễn toàn bộ.
Dịch Thư Nguyên vận hành chân khí trên người khiến cho khí huyết bốc lên, càng cố ý hiện ra vài phần văn khí, hắn nhíu mày nhìn hai người, lại nhìn qua xung quanh.
"Những tặc tử khác đâu? Tại sao không cùng nhau ra ngoài?"
Người phụ nữ trong thôn trại tiến lên một bước, trêu đùa.
"Chúng thiếp là được rồi, tiên sinh, thiếp thấy ngài anh tuấn tiêu sái, thiếp giao chính mình cho ngươi, tha cho chúng thiếp được không?"
Lúc này đối phương hình như hoàn toàn mất hết cố kỵ, quần áo trên người trực tiếp trượt xuống đến không mảnh vải che thân.
Dịch Thư Nguyên nhíu mày hơi nghiêng đầu qua một bên.
"Không biết xấu hổ, thiệt thòi trước đây ta còn thương tiếc qua ngươi!"
Người phụ nữ trong thôn trại một tay đẩy người nữ tử đồng dạng đang rục rịch bên cạnh ra.
"Chớ đoạt với ta, hắn là của ta! Tiên sinh, ngài ngoài miệng nói rất hay, nhưng không phải vẫn nhìn không chớp mắt sao, tới vui đùa cùng với thiếp một chút đi."
Giờ khắc này, nữ tử từ tĩnh chuyển động, tốc độ bỗng nhiên tăng lên, rất nhanh liền tới gần bên người Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên vận hành thân pháp nghiêng người nhoáng một cái, nhưng nữ tử phản ứng thật nhanh, hầu như làm ngược quán tính vậy, trong chốc lát liền quay người ôm qua.
Dịch Thư Nguyên biểu hiện kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó dùng hai tay ngăn cản hai tay đang ôm tới, vận khởi chân khí đánh một chưởng vào huyệt Thiên Trung của nữ tử.
"Bành ! ".
"A…"
Nữ tử trực tiếp kêu thảm một tiếng văng ra ngoài, mà Dịch Thư Nguyên trực tiếp thừa thắng xông lên, phi thân mà lên.
Nữ tử bên cạnh cũng lập tức đánh tới phía Dịch Thư Nguyên, còn trên không trung đã bị Dịch Thư Nguyên túm lấy cổ tay rồi vứt xuống dưới chân, một cước quét tới phần bụng.
"Phanh" "Ách a ! ".
Tiểu yêu thứ hai cũng bị đánh bay, trong miệng đồng dạng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hai nữ một trước một sau lăn lộn nện ở hai bên, Dịch Thư Nguyên mới bay bổng rơi xuống đất, khinh thường nói.
"Chỉ chút điểm công phu mèo quào này mà các ngươi cũng dám ra tay? Nói đi, sơn tặc còn lại ở đâu? Nếu không ta liền không nương tay nữa rồi!"
Dịch Thư Nguyên coi như đây là một câu hai ý nghĩa.
Tuy rằng tốc độ của hai tiểu yêu này rất nhanh, khí lực không nhỏ, nhưng đứng ở góc độ võ công căn bản cũng không nhập lưu.
Cũng chính là dựa vào yêu hóa thân thể dùng sắc đẹp câu dẫn người, nếu không mà nói, võ giả võ công tốt trên giang hồ cũng đều có thể đối phó chúng nó.
Nhưng trong lòng Dịch Thư Nguyên cũng không có nửa phần thoải mái, cỗ yêu khí kia không có nóng nảy hung lệ giống với ngay từ đầu, nhưng cũng càng lúc càng rõ ràng.
Dịch Thư Nguyên biết rõ đối phương không sai biệt lắm muốn hiện thân.
Tuy rằng Dịch Thư Nguyên biểu hiện ra chính là tùy tiện có thể thu thập hai tiểu yêu, nhưng chiêu thức hắn bày ra vẫn là thể hiện ra vẻ nhỏ yếu!
Cũng là lời nói của Dịch Thư Nguyên chấm dứt không bao lâu, một âm thanh ôn nhu từ trong phòng của sơn trại truyền đến.
"Công tử hảo công phu, luyện được một bộ thể phách thật là tốt, cũng thật sự là, rất tuấn tú."
Một nữ tử trình độ xinh đẹp vượt xa hai người phụ nữ trong thôn có thể so sánh, chậm rãi đi ra từ trong cái gọi là Sảnh Tụ Nghĩa của sơn trại.
Ngay cả Dịch Thư Nguyên thường thấy mỹ nữ trên internet, cũng không thể không thừa nhận người này quả thật đẹp đến phi nhân loại, chỉ là cỗ mùi tanh tưởi này quá làm cho người ta buồn nôn!
Đương nhiên, ở mặt ngoài Dịch Thư Nguyên rõ ràng thể hiện ra bộ dạng sững sờ.
"Ngươi cũng là sơn tặc? Hay là bị bắt tới?"
"A? Ách ha ha ha."
Nữ tử cười đến mức thân thể rung động, quần áo vốn rộng thùng thình trên người hầu như không che được hình thể.
"Thiếp thân thích nhất loại công tử nghĩa khí can vân này, thật sự là nhịn không được muốn ôm công tử vào trong ngực, sau đó chúng ta cùng nhau đi tới thời khắc nhiệt huyết phấn khích, lại…ăn tươi công tử!"
Ánh mắt Dịch Thư Nguyên ngưng tụ.
"Xinh đẹp như vậy, thì ra lại là lòng dạ rắn rết!"
"Đàn ông các ngươi, chẳng phải ưa thích như vậy sao?"
Giọng nói của nữ tử bỗng nhiên vang lên bên người Dịch Thư Nguyên, làm cho hắn hoảng sợ cả kinh, cũng không quay đầu lại, trực tiếp vung quyền đánh tới.
"Bành ! ".
Quyền phong kích lên một trận nổ đùng, nhưng lại đánh vào không trung.
"Không đánh trúng nha."
"Xem chiêu ! ".
Dịch Thư Nguyên quét chân trái ra phía sau, ngay sau quay người quyền chưởng giao kích, liên tiếp năm kích, sau cùng càng là nắm tay phải vung nện quét ngang.
Quét !
Vừa bắt đầu vài cái đương nhiên không có hiệu quả gì, một kích sau cùng xuất kỳ bất ý, nhưng quyền phong chỉ là đảo qua sát lọn tóc của nữ tử.
"Không thể nào! Không thể nào! Võ công của ngươi tại sao lại lợi hại như vậy!"
Trên trán Dịch Thư Nguyên chảy ra mồ hôi, giọng nói tràn đầy không thể tin.
Liên tiếp lui về phía sau ba bốn bước, mới nhìn chăm chú tới nữ tử hiện thân chính diện.
Nữ tử vuốt vuốt tóc mai phía bên phải, mang theo thưởng thức, vui vẻ nhìn hiệp sĩ trẻ tuổi phong độ nhẹ nhàng trước mắt.
"Võ công của công tử quả thật không tệ, hơn nữa hình như bắt đầu còn hạ thủ lưu tình đối với thiếp thân, là không đành lòng sao? Cũng không biết công phu khác của công tử như thế nào."
"Răng rắc răng rắc."
Dịch Thư Nguyên nắm chặt hai tay, phát ra một trận gân cốt nổ đùng!
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên dũng động chân khí toàn thân, tản mát ra khí huyết vượt xa người thường.
Nữ tử trước mắt nhìn thấy như vậy ánh mắt càng lúc càng sáng, thậm chí kinh ngạc mà khẽ há miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận