Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 207: Công trạng đưa tới cửa (1)

Một cơn gió màu xanh lá thổi về phía thôn trại Dịch Thư Nguyên tá túc, thổi vào ngõ hẻm trong thôn, thổi tới trong sân nhà lão lý trưởng.
Toàn bộ thôn trại yên tĩnh, phu phụ lão lý trưởng cũng đang ngủ say.
Dịch Thư Nguyên hiện ra thân hình trở lại trong phòng, Hôi Miễn ôm trái cây nhảy đến trên bàn, nằm ở đó gặm.
"Hôi Miễn, ngươi nói miêu yêu có được thành tựu có phải đều có rất nhiều mạng hay không?"
Hôi Miễn ngẩng đầu lên, dùng đầu lưỡi liếm đi mẩu vụn quả bên miệng.
"Cái này làm sao có thể được, nếu như vậy thì miêu yêu cũng quá chiếm tiện nghi rồi!"
"Lời này nói cũng đúng, yêu quái kia cũng cảm thấy làm người chiếm tiện nghi hơn."
Dịch Thư Nguyên thuận miệng một câu như vậy, Hôi Miễn lập tức liên tục gật đầu.
"Tiên sinh nói đúng, làm người là chiếm tiện nghi nhất! Từ nhỏ chính là linh hồn của vạn vật, sinh ra đã có vận số phù hộ, từ nhỏ liền không bàn mà hợp ý với thiên số."
Nhưng mà nhìn thấy Dịch Thư Nguyên đang nhìn mình, Hôi Miễn liền nở nụ cười tiếp tục nữa, nói thầm một câu.
"Đùa thôi."
Dịch Thư Nguyên cũng không đàn gảy tai trâu cùng Hôi Miễn, vừa bỏ rổ hoa quả mới thu từ trong tay lên trên bàn, vừa như có điều suy nghĩ.
Kiếm thứ nhất chém ra, miêu yêu kia rõ ràng đã chết, điểm này Dịch Thư Nguyên sẽ không cảm giác sai.
Cho nên khi phát giác được miêu yêu bỏ chạy, lúc đó Dịch Thư Nguyên cũng thật sự sợ hãi kêu lên một tiếng.
Tuy rằng trước kia luôn nghe nói mèo có chín mạng, nhưng đây bất quá chỉ là lời nói đùa.
Dịch Thư Nguyên cảm thấy tính mạng không thể nào lăng không mà sinh, cái gọi là chín mạng thật ra trên cội rễ vẫn là hợp thành nhất thể.
Nghĩ vậy, Dịch Thư Nguyên nhớ lại thời điểm miêu yêu bị một kiếm mở sọ, khí tức màu xám bỏ chạy ra ngoài, đó chính là căn bản của tính mạng thứ hai đó hả?
Dịch Thư Nguyên nhớ lại cái loại cảm giác đó.
Một đám khí tức mệnh số kia quả thật quỷ dị, trực tiếp tránh được thiêu đốt trong thân thể, im hơi lặng tiếng bỏ chạy.
Tựa hồ là không chạm đến được, nhưng nếu có thể có biện pháp chạm phải thì sao?
"Tiên sinh, sơn thần kia nói con yêu quái kia là Cửu Mệnh Miêu Yêu Huyền Cơ, nghe bộ dạng rất lợi hại, nó có thể còn chưa có chết hay không?"
Hôi Miễn cắt đứt mạch suy nghĩ của Dịch Thư Nguyên.
Tuy rằng trong miệng nói yêu quái có thể không chết hay không, nhưng hiện giờ Hôi Miễn lại không có chút cảm xúc sợ hãi nào.
Tiên sinh có thể giết miêu yêu hai lần, liền có thể giết nó thêm nhiều lần hơn!
"Ta cũng đang nghĩ tới việc này, nhưng mà hẳn là chết rồi."
Bất kể nói thế nào, Dịch Thư Nguyên vừa rồi ở hiện trường liên tục xác nhận, hơn nữa lưu lại hồi lâu, sau khi các loại yêu khí và chướng khí đều bị tinh lọc mới rời khỏi.
"Cho dù nó có thể còn sống, cũng khó dấy lên sóng gió gì, một kiếm kia của ta đã phá tử phủ của nó, cho dù nó có rất nhiều mạng, ta cũng không tin nó có thể bỏ qua tổn hại nguyên thần, chớ đừng nói tới còn là có giới hạn của thân thể."
"Vậy là tốt rồi, yêu quái này rất lợi hại, vừa nãy chỉ là tiếng kêu thảm thiết trước khi chết cũng xém chút nữa chấn điếc lỗ tai của ta."
Nói đến đây, Hôi Miễn cũng có chút sợ hãi vuốt vuốt lỗ tai, vừa nãy có một lúc nó cơ hồ đã mất đi thính giác.
Điểm này Dịch Thư Nguyên sâu sắc chấp nhận, gật đầu nói.
"Quả thật lợi hại."
Nhìn ra được miêu yêu kia vốn là nguyên khí tổn hao nhiều, có thể thấy đạo hạnh tuyệt không phải bình thường, có thể nổi tiếng trong danh sách truy nã của Thiên Đình, không thể tính là tiểu yêu được.
"Ha ha ha, còn không phải bị tiên sinh chém sao, tiên sinh lợi hại hơn nó nhiều!"
Dịch Thư Nguyên nhìn Hôi Miễn, không muốn để cho tên tiểu tử này quá kiêu ngạo, vì vậy nửa thật nửa giả nói.
"Đêm nay ta cũng coi như là có tâm tính chưa cẩn trọng rồi, hơn nữa yêu quái này vốn nguyên khí tổn hao nhiều, nếu như yêu thân của nó hoàn hảo, hoặc là không khinh địch như thế, vậy chúng ta chỉ cần hơi không cẩn thận liền sinh tử khó liệu!"
Hôi Miễn mở to hai mắt ra nhìn, nó còn cho là Dịch Thư Nguyên đã nắm giữ hết thảy, thậm chí đang trêu đùa yêu quái cơ, không ngờ lại còn hung hiểm đến thế.
"Vậy, vậy nếu bản thân con yêu quái này hoàn hảo không tổn hao gì, tối nay chúng ta chết chắc rồi?"
Dịch Thư Nguyên cười lắc đầu.
"Vậy cũng chưa chắc!"
"Loại động vật mèo này, cho dù đã thành yêu cũng khó sửa đổi tập tính, khi tự giác có đầy đủ nắm chắc lấy được thắng lợi liền ưa thích trêu đùa hí lộng con mồi, thậm chí có chút con muốn ăn mà không thèm đánh, vẫn là câu nói kia, tâm tính chưa cẩn trọng!"
Dịch Thư Nguyên tràn đầy tự tin nói.
"Coi như nó hoàn hảo không tổn hao gì, một kiếm đó nó vẫn không trốn được, có lẽ chưa hẳn có thể giết nó, nhưng tuyệt đối đủ để nó bị thương nặng!"
Yêu quái này đã hóa hình, mà yêu vật hóa hình lại theo so với thân người, tử phủ chính là chỗ ở của nguyên thần, càng có thể nói là điểm yếu nguyên khí của yêu tu.
Hơn nữa yêu quái kia cũng không có bảo bối đặc thù gì, một kiếm này căn bản là không kịp phòng bị.
"Tốt rồi, ngươi từ từ ăn, ta nghỉ ngơi trước!"
Lúc này Dịch Thư Nguyên cũng cảm nhận được một chút mỏi mệt, nói xong câu đó liền nằm chết dí trên giường, mặc quần áo mà ngủ.
Nhưng mà nói là nghỉ ngơi, thật ra cũng là đang tu luyện thể ngộ đoạt được hôm nay.
Nhất là lúc kiếm quang lại lần nữa hạ xuống, cái loại cảm giác tâm đi theo kiếm này, Dịch Thư Nguyên không muốn quên đi!
Hôi Miễn đáp ứng một tiếng, lại nhìn tới bên giường, phát hiện Dịch Thư Nguyên đã hô hấp đều đều ngủ thiếp đi.
Ước chừng sau khi Dịch Thư Nguyên thiếp đi một hồi lâu, tiếng côn trùng kêu vang cùng với tiếng chim đêm dần dần bắt đầu khôi phục xung quanh thôn trại.
Buổi đêm trong tiết Kim Thu vốn không nên quá yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận