Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 210: Cây khô gặp mùa xuân (2)

Dịch Thư Nguyên vô cùng đồng ý, cho nên trong mắt hắn, ngũ hành kỳ ảo không chỉ là đơn giản giảng ngũ hành ngự pháp, cũng có thể nghịch suy ngũ hành để nội luyện tu đạo.
Trên sách nói, ngũ hành tương sinh tương khắc hỗ trợ lẫn nhau, nội luyện ngũ hành cũng coi trọng một cái tuần hoàn, như vậy ngũ hành viên mãn mới có thể coi như là "Chân nhân".
Dịch Thư Nguyên trước đây cũng là một mực tu hành không lười biếng, lĩnh ngộ đối với đạo ngũ hành cũng có phần tâm đắc.
Nhưng mà dẫu sao Dịch Thư Nguyên tu hành ngắn ngủi, lĩnh ngộ đối với đạo ngũ hành không thể nào chỉ một lần là xong.
Hôi Miễn cũng rất có tâm đắc đối với khống chế thủy đạo, coi như là cung cấp một phần bổ trợ cho Dịch Thư Nguyên.
Sau khi xem thủy đạo bên trong ngũ hành kỳ ảo , dưới sự bổ sung lĩnh hội, Dịch Thư Nguyên đã học được ba phần chân vị đối với ảo diệu thủy hành.
Dịch Thư Nguyên am hiểu ngự phong, kiếp nạn nhập đạo trải qua lôi kiếp Kinh Trập, lôi thuộc mộc, mà thước gõ Ngọc Kinh cũng là lôi thuộc mộc, cho nên Dịch Thư Nguyên cũng nhận thức cực cao với chân ý mộc hành.
Ngự kim ngự thổ có tâm đắc của sơn thần Khoát Nam Sơn tặng.
Nhất là ngự thổ, mặc dù Dịch Thư Nguyên chưa bao giờ thi triển pháp thuật ngự thổ, nhưng lại mượn khả năng thông cảm để lĩnh hội chân ý trong đó.
Nhưng ngự kim dù sao Dịch Thư Nguyên vẫn là kém chút ý tứ, ngự hỏa thì là thứ hắn yếu nhất trong ngũ hành.
Có lẽ cái này có chút quan hệ cùng tính cách bản thân của Dịch Thư Nguyên.
Thời điểm tru sát miêu yêu, Dịch Thư Nguyên lĩnh hội ra vài phần sắc bén của đạo ngự kim, càng là vào lúc luyện rượu lĩnh hội ra vài phần xao động của ngự hỏa.
Bản thân chưa đủ có thể bù đắp, cho tới bây giờ Dịch Thư Nguyên luôn có tự tin với nội luyện ngũ hành.
Theo Dịch Thư Nguyên tu hành càng lúc càng sâu sắc, tâm thần không ngừng kéo dài, trong lúc hoảng hốt không phân biệt được khác biệt của nội cảnh trong lòng cùng thiên địa bên ngoài.
Nội cảnh trong lòng, Dịch Thư Nguyên ngồi xếp bằng bên cạnh lò đan trên đỉnh núi.
Mà ở trời đất bên ngoài, nơi Dịch Thư Nguyên ngồi xếp bằng có một cái hồ lô rượu, hình dáng lại 10 phần giống nhau cùng lò đan.
Hồ lô rượu mô phỏng biến hóa thành lò đan, vốn là Dịch Thư Nguyên phúc chí tâm linh từng nghĩ tới trước đây, trong lúc này lại thành tựu trong ngoài hô ứng đạo pháp tự nhiên.
Càng có thể mượn sức mạnh thiên địa đột phá gông cùm xiềng xích của bản thân!
Một hôm Hôi Miễn tỉnh lại từ trong tu hành, nó nhìn qua một bên, vậy mà thấy trước mặt tiên sinh nhà mình không phải là hồ lô rượu, mà là một cái lò đan rất lớn.
Hả?
Hôi Miễn dùng móng vuốt ra sức dụi dụi mắt, lúc nhìn lại trước mặt Dịch Thư Nguyên vẫn là hồ lô rượu.
Hôi Miễn sững sờ mở mắt rồi lại nhắm mắt, một hồi lâu cũng không hiểu rõ mới vừa rồi có phải là ảo giác hay không.
Thời gian trong núi ngày từng ngày trôi qua, lúc Hôi Miễn không ngồi yên được nữa liền sẽ đi ra ngoài núi đi một vòng.
Nhìn quả dại chín trong núi, nhìn chim nhạn bay qua trên bầu trời, nhìn cỏ cây trong núi dần dần khô héo, nhìn lá rụng kết màu trắng, cũng nhìn bông tuyết bay xuống.
Tuy rằng Dịch Thư Nguyên đang ở trong tu luyện, nhưng cũng thực sự đồng dạng giao cảm vạn vật, tương tự cùng Hôi Miễn "Nhìn" hết thảy mọi thứ ở nơi này.
Nhưng về phương diện tu hành, rõ ràng đã lĩnh ngộ nguyên lý căn bản của ngũ hành, nhưng dù sao vẫn là còn thiếu chút ý tứ nữa, chỉ bất quá Dịch Thư Nguyên nhập lại cũng không nóng nảy.
Cho đến ngày 25 tháng 12 cùng năm.
Giờ khắc này Dịch Thư Nguyên chỉ cảm thấy giữa thiên địa hư thật trong ngoài như có khí cơ giao hội.
Vận số ngũ hành ở giữa thiên địa giống như đến buổi chầu, trong sinh sôi không ngừng hóa nhập ý mới, mặc dù vẫn là tháng chạp, nhưng khí xuân mới đã tới.
Khóe miệng Dịch Thư Nguyên mỉm cười, nhưng một khắc sau tâm thần liền chấn động.
Ngũ hành trong thiên địa bên ngoài phục sinh, nhưng Dịch Thư Nguyên lại cảm thấy thiên địa trong nội cảnh của bản thân, khí tức ngũ hành phảng phất nghịch chuyển với bên ngoài, lại bắt đầu khô kiệt.
Giờ khắc này Dịch Thư Nguyên hiểu rõ, thật sự bị hắn lúc trước nói trúng!
Lập Xuân, khí ngũ hành đã qua trở lại nối tiếp hơn thế!
Kiếp đến, thiên địa trong ngoài giao cảm tạo thành thế Âm Dương hư thật, thiên địa bên ngoài tố sinh, trái lại với thiên địa bên trong, ngũ hành bất lực, trôi đi mà không thêm vào.
Hôi Miễn đang chơi tuyết trên một đỉnh núi khác thì trái tim đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn tới đỉnh núi chỗ Dịch Thư Nguyên, chỉ cảm thấy có một cỗ khí tức đáng sợ vờn quanh ở đó.
Nhưng nhìn kỹ lại, Hôi Miễn lại cái gì cũng không cảm giác được.
Chỉ bất quá giờ khắc này, trong lòng Hôi Miễn dâng lên một cỗ cảm giác bất an mãnh liệt, biết rõ vừa nãy tuyệt không phải là ảo giác!
Tiên sinh!
Tuy rằng trong lòng e ngại, nhưng Hôi Miễn vẫn là cấp tốc chạy tới phía đỉnh núi bên đó.
Đợi Hôi Miễn chạy như bay đến đỉnh núi, lại phát hiện pháp thuật tiêu hình Dịch Thư Nguyên đã bị phá, thân hình trực tiếp lộ ra ở trong gió tuyết.
Đáng sợ hơn chính là, giờ phút này lớp da bề ngoài của Dịch Thư Nguyên không còn mịn nhẵn, ngay cả tóc cũng đang nhanh chóng mất đi vẻ sáng bóng.
"Tiên sinh ! ".
Chẳng quan tâm gì mà quấy nhiễu hay kinh nhiễu hay không nữa, Hôi Miễn thét lên một tiếng chói tai, sau đó phóng tới bên người Dịch Thư Nguyên, chẳng lẽ tiên sinh tẩu hỏa nhập ma sao?
Chỉ là Hôi Miễn cũng không có nhào tới bên người Dịch Thư Nguyên, ở ngoài một trượng tựu như cùng gặp phải sấm sét tấn công.
"Ầm ! ".
Một quầng trăng mờ hiện lên, Hôi Miễn lấy tốc độ nhanh hơn lúc lao tới văng ra ngoài, tiếp tục té ngã ở sơn cốc xa hơn nữa.
Hiện giờ Dịch Thư Nguyên quả thật đang lâm vào trong nguy cơ, hắn đau khổ khống chế bản thân, mạnh mẽ vận chuyển pháp lực không để cho mình hoàn toàn khô kiệt.
Nhưng mà hết thảy tựa như chỉ phí công, Dịch Thư Nguyên thậm chí có thể cảm nhận sinh mệnh lực của mình đang không ngừng xói mòn, không ngừng chảy vào thiên địa bên ngoài.
Giống như là chịu hình phạt lăng trì, thanh tỉnh cảm thụ đau khổ, thanh tỉnh nhìn mình chết đi!
Sợ hãi cùng không cam lòng hóa thành vùng vẫy, nhưng không cách nào ngăn cản mình càng lún càng sâu.
Nhưng bởi vì giao cảm trong ngoài, cảm giác của Dịch Thư Nguyên đối với bên ngoài cũng không cắt đứt.
Một tiếng thét lên của Hôi Miễn thoáng khiến cho Dịch Thư Nguyên giật mình trong lòng, cũng làm cho hắn tỉnh táo lại từ cơn tận lực kháng cự.
Ta sắp chết rồi sao?
Mượn thiên địa giao hòa ngộ duyên pháp bản thân, lại lấy lực lượng ít ỏi của bản thân kháng nghịch thiên địa, quả thật là tự tìm đường chết!
Giờ khắc này Càn Khôn Biến Ca Quyết không ngừng hiện ra trong lòng.
Tâm thần Dịch Thư Nguyên sáng ngời lên.
Âm Dương tương khắc lại có thể Âm Dương tương sinh, giao hòa trong ngoài có thể phân hư thật, cũng có thể không phân chia hư thật.
Thôi diễn Thiên Cương Địa Sát Biến tới điểm cuối không phải chính là hóa càn khôn chuyển hư thật sao?
Nhìn thiên địa, ngộ duyên sinh!
Chỉ nhìn không ngộ sao có duyên, sao có sinh?
Xuân tới đại địa, thiên địa đã qua mùa đông, mà ta chỉ lấy thiên địa bên trong giao cảm tự nhiên, chính mình lại trường xuân bất lão?
Dịch Thư Nguyên dường như bỏ qua chống lại, nguyên khí bản thân lấy tốc độ càng nhanh trôi qua, trở nên gầy khô khốc, tóc trở thành trắng xóa.
Mùi tử vong dần dần tới gần, Dịch Thư Nguyên dáng vẻ tiều tụy mở mắt.
Thiên địa trước mắt không còn là thiên địa nguyên bản, hồ lô trước mặt cũng trực tiếp biến thành lò đan.
Mặc dù bản thân mất hết nguyên khí, đã là thời khắc lâm chung, nhưng lò lửa hừng hực, cũng không bởi vì trong thân không có linh khí mà dập tắt, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt.
"Khí ngũ hành đã qua trở lại, càng nối tiếp hơn thế!"
Thanh âm phát ra từ trong miệng Dịch Thư Nguyên, trầm thấp đục ngầu giống như là sấm rền.
"Ầm ầm ầm ầm."
Tiếng sấm vang động truyền khắp sơn dã.
Mà lò đan cũng đang không ngừng run run, giờ khắc này từ hư đến thực, tụ ít thành nhiều, dần dần ở xung quanh có vô cùng vô tận nguyên khí hóa sinh mà ra, không phân chia thiên địa trong ngoài.
Giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên như cây khô gặp mùa xuân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận