Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 214: Trông mong có thai đã lâu (2)

Không sai biệt lắm khoảng một khắc đồng hồ, rút cuộc đại phu mới có thể xác nhận được mạch tượng của hoạt mạch, lúc này Mặc lão gia cũng đã hơi cấp bách.
"Đại phu, phu nhân ta đến tột cùng là bệnh gì?"
Chỉ là trên mặt đại phu lại lộ ra nụ cười, đứng dậy, phân biệt chắp tay chúc mừng về phía nam tử cùng vị phu nhân trên giường.
"Chúc mừng Mặc lão gia, chúc mừng Mặc phu nhân, phu nhân đây là hỉ mạch nha!"
"Hỉ mạch?"
Mặc lão gia ngây ra một lúc, biểu cảm trên mặt từ gấp gáp đến ngây người, lại dần dần chuyển hóa thành vui mừng.
"Hỉ mạch! Phu nhân nhà ta mang bầu?"
Đại phu khẽ vuốt cằm.
"Đúng vậy, chỉ bất quá mạch giống như tương đối phù phiếm yếu ớt, cần bồi bổ nhiều!"
Vị phu nhân trên giường đồng dạng vẻ mặt không thể tin, sau đó biểu cảm rất nhanh liền hóa thành vui mừng.
"Ha ha ha ha ha, phu nhân mang bầu rồi ! ".
Mặc lão gia bên đó mừng như điên, mà vị phu nhân trên giường chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột.
Vừa mới nãy cảm giác thân thể đủ loại không khỏe khó chịu, trên người vô lực, toàn thân đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy mình bị bệnh nặng.
Hiện giờ tốt rồi, lúc này cảm giác không khỏe trên thân cũng phai nhạt, chỉ còn lại đói khát.
Chỉ hận tên lang băm trước đây mình tìm, làm cho mình lo lắng hãi hùng mất bao lâu!
"Tướng công."
Nghe hô hoán, nam tử vội vàng đi đến bên giường cầm chặt tay vị phu nhân và nói.
"Phu nhân, nàng cảm thấy như thế nào?"
"Tướng công, thiếp thân cảm thấy hơi đói…"
"A đúng đúng đúng, nhanh, căn dặn phòng bếp, nhanh chuẩn bị đồ ăn, nấu nồi canh, hầm một nồi canh gà!"
Đại phu vui tươi hớn hở đứng bên cạnh, hỉ mạch là mạch tượng mà gã thích bắt ra nhất.
Sau đó đại phu hỏi kỹ càng vị phu nhân mấy vấn đề, sau đó rốt cuộc xác nhận đại khái đã mang thai hài tử được tầm 2 đến 3 tháng.
Mặc lão gia cao hứng, hào phóng xuất ra một thỏi bạc xem bệnh phí, khiến cho đại phu nụ cười càng thêm rực rỡ, liên tục dặn dò chú ý một chút sau đó mới rời đi.
Trong thần đường, nghe hạ nhân báo lại nói con dâu không phải nhiễm bệnh mà mang thai, lão phụ nhân cũng vui mừng bước đi như bay, vội vàng tiến đến quan tâm con dâu.
Ngày hôm nay, một chiếc kiệu dừng lại ở ngoài miếu Thuận Thiên nương nương.
Nha hoàn đi theo lập tức xốc màn kiệu lên, Mặc lão gia vội vàng nâng tay người trong kiệu, cẩn thận vịn người trong kiệu ra ngoài.
"Phu nhân, cẩn thận một chút!"
Mặc phu nhân trong kiệu vừa ra, liền đội lên cái mũ trên áo choàng.
Sau khi biết được mình mang thai, địa vị trong nhà của Mặc phu nhân có thể dùng mắt thường nhìn thấy tăng lên, ăn uống cũng không hề kiêng kị.
Thời gian một hai ngày sau, bụng của Mặc phu nhân cũng to lên một chút.
"Phu nhân, loại chuyện này để cho hạ nhân tới là được rồi, làm gì cần phải tự mình đến một chuyến như vậy chứ?"
Mặc phu nhân trừng mắt liếc nam tử.
"Lão gia, ta từng hứa hẹn, một khi mang thai liền lập tức tự mình đến để lễ tạ thần, nếu như không tới sẽ làm thần linh tức giận!"
"Đúng đúng đúng, phu nhân nói đúng!"
Dù sao hiện giờ Mặc phu nhân yêu cầu cái gì, Mặc lão gia cũng chiều theo.
Lễ tạ thần tự nhiên không thể thiếu tế phẩm, ngoại trừ người tự mình đến, Mặc gia còn mổ heo làm thịt dê, mang đến không ít cống phẩm.
Mặc phu nhân còn xa mới đến thời điểm không đi đường được, trên thực tế trạng thái của nàng rất tốt, chỉ là vịn tướng công làm nàng rất vui vẻ.
Hai phu phụ cùng với nha hoàn đi vào trong miếu, miếu này không nhỏ, lại chỉ cung phụng một vị thần, chính là Thuận Thiên nương nương trong đại điện phía sau.
Miếu thờ hương khói coi như không tệ, khách hành hương và tín đồ nối liền không dứt, hơn nữa cũng có rất nhiều thiện nam tín nữ đến đây để cầu duyên.
Đương nhiên, ở trước tín đồ tới kính hương, Thuận Thiên nương nương cái gì cũng đều quản, quản bình an, quản tài vận, quản cưới gả và cũng quản sinh đẻ.
Chờ những khách hành hương khác bớt đi một ít, người Mặc gia mới vào đại điện, sau khi đích thân lên hương, Mặc phu nhân quỳ xuống trên đệm miếu thờ.
"Đa tạ Thuận Thiên nương nương phù hộ, đa tạ nương nương để cho ta mang thai hài tử, kính xin nương nương phù hộ ta thuận lợi sinh hạ một đứa con, ngày khác nhất định sẽ lần nữa đến đây để tạ thần!"
Mặc lão gia cùng nha hoàn cũng cùng nhau quỳ bái cầu phúc bên cạnh.
Người coi miếu bên cạnh là một lão phu nhân, từ lúc người Mặc gia đến bà vẫn ân cần theo sát, lúc này càng là lấy xuống ống tre đưa tới.
"Mặc phu nhân, là cầu quẻ xăm cho thai nhi đi?"
"Ừ!"
Mặc phu nhân cầm ống xăm tre trong tay, lần nữa mặc niệm đọc cầu phúc, tiếp đó vẩy ống xăm lên.
"Rặc rặc rặc rặc rặc rặc."
Chỉ vung vẩy hai cái, rõ ràng tất cả thẻ trong ống xăm đều bay ra ngoài.
"Ách ha ha, Mặc phu nhân thử lại lần nữa!"
Người coi miếu vội đi tới khom lưng nhặt toàn bộ thẻ tre để vào ống xăm, Mặc phu nhân gật đầu, lần nữa thử nghiệm.
"Lạp lạp rặc rặc."
Đáy ống xăm rõ ràng trực tiếp thủng, một đống cây xăm bằng trúc đều rớt ra ngoài.
"Cái này…"
Một nhóm người Mặc gia hai mặt nhìn nhau, người coi miếu phản ứng nhanh, lập tức chỉ vào một cây xăm chỗ trước bụng Mặc phu nhân nói.
"Nhìn, tất cả thẻ còn lại cái đều rơi xuống đất, chỉ một thẻ xăm rơi xuống trước bụng Mặc phu nhân, đáp lời bào thai trong bụng đó nha!"
"Là, như vậy sao?"
Mặc lão gia có chút bán tín bán nghi, nhưng giọng điệu của người coi miếu chém đinh chặt sắt nói.
"Nhất định là như vậy, ta coi miếu nhiều năm rồi, sẽ không sai được! Các ngươi nhìn, xăm thượng thượng đấy nha!"
"Vậy là tốt rồi!"
"Xăm thượng thượng, ừm, không tệ!"
Xăm tốt như vậy người Mặc gia dĩ nhiên là cam tâm tình nguyện.
Mực phu nhân cười và cầm cây xăm bằng trúc đó, người bên cạnh lại dìu nàng đứng lên.
"Tướng công, ta muốn thắp một ngọn đèn cho hài tử!"
Mặc lão gia trực tiếp lấy ra một ít khối vàng từ trong tay áo đưa cho người coi miếu.
"Vì Mặc gia ta điểm hai ngọn đèn, bảo vệ phu nhân ta cùng bào thai trong bụng, mẫu tử bình an!"
Mặt người coi miếu cũng như nở hoa, tiếp nhận khối vàng và liên tục cam đoan.
"Dạ dạ dạ, lão thân nhất định giúp đỡ Mặc lão gia Mặc phu nhân làm thỏa đáng!"
Đợi người Mặc gia lấy giấy xăm rời đi, người coi miếu mới vui vẻ suy nghĩ tới khối vàng, sức nặng này vẫn là rất tốt, nhưng mà nhìn tới ống thăm một bên thì trong lòng cũng không khỏi nghĩ lại.
Tại sao ống xăm này lại hết lần này tới lần khác hư đúng lúc này chứ, cũng may mình phản ứng không chậm, nếu không phần bố thí này chưa hẳn có nhiều như vậy.
Những khách hành hương khác lần lượt tiến vào, người coi miếu nhanh chóng nhặt ống xăm lên, chỉnh đốn thẻ trúc.
Chỉ là sau khi cầm tới thẻ xăm thượng thượng sau cùng kia lên, cái thẻ này liền trực tiếp bể thành hai nửa trong tay người coi miếu.
Một màn này khiến cho trái tim người coi miếu đột nhiên kinh hoảng!
Người coi miếu nhìn qua ngoài miếu, trong lòng không khỏi có chút do dự, một lát sau vẫn là cắn răng bước nhanh ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận