Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 216: Phong lôi đi theo (2)

"Ách, nếu như là thuận tiện mà nói, Mặc lão gia cùng Mặc phu nhân có thể để lão phu nhìn kỹ tướng mạo cùng chỉ tay không?"
"Ừm, tiên sinh nhìn cũng được."
"Của ta cũng phải nhìn?"
Mặc lão gia có chút buồn bực, nhưng mà lão đầu đã có một bộ lí do trước, cười giải thích một câu.
"Bào thai trong bụng mệnh liên với phụ mẫu, nếu chỉ xem xăm của thai nhi mà không nhìn tướng phụ mẫu, ít nhiều có chút không đầy đủ!"
Mặc lão gia khẽ gật đầu, quả nhiên vị thầy tướng mà người coi miếu đề cử cũng nói có lý.
Lúc này lão đầu cũng mở ra rương gỗ nhỏ dưới chân, lấy ra một lá bùa đặt lên bàn dùng sức một chút.
"'Rầm Ào Ào !" lá bùa hơi sáng lên rồi hóa thành bột phấn màu đen, mà đầu ngón tay lão đầu đã nhiều hơn một đoàn tia sáng nhàn nhạt như có như không.
Lão đầu ngồi thẳng lên, lấy ngón tay chỉ vào mi tâm mình một cái.
Trong nháy mắt, trước mắt lão đầu tối sầm lại, giống như là thoáng choáng váng một chút, sau đó tầm nhìn khôi phục thanh minh.
Chiêu thức này vừa lộ ra, lập tức để cho người Mặc gia hai mắt tỏa sáng, thật sự là cao nhân!
Sắc mặt lão đầu bình tĩnh, nhưng cũng chỉ là bình tĩnh một hồi.
Lúc lại nhìn về phía Mặc phu nhân, lão đầu lập tức cảm thấy trên người có một luồng điện trực tiếp lẻn từ gót chân đi đến đỉnh đầu, làm cho lão cảm thấy da đầu run lên.
Trên mặt nguyên bản phú quý của Mặc phu nhân quấn quanh lấy một cỗ khí tức đen tối không rõ ràng, lão đầu căn bản thấy không thấy rõ cái gì, nhưng chẳng qua là cảm thấy mơ hồ có thể nghe được một loại tiếng thét.
Lão đầu lại nhìn về phía Mặc lão gia, bên này ngược lại là không có gì đặc biệt, nhưng mà khí tức là liên quan cùng một chỗ cùng Mặc phu nhân.
Lão thái bà chết tiệt, quả nhiên không có chuyện tốt!
Ồ không đúng, vậy làm sao lại bốc trúng xăm thượng thượng được?
Lão đầu nhíu mày, do dự một chút vẫn là hỏi ra miệng.
"Mặc phu nhân, vừa rồi lúc xin xăm, có thành tâm cầu xin đối với Thuận Thiên nương nương không?"
Nha hoàn bên cạnh lập tức nói chuyện.
"Cái này còn phải nói ư, phu nhân nhà ta còn có thể không thành kính sao? Đương nhiên là có rồi, nhưng mà ống xăm bị hư mất."
Lão đầu khẽ nhíu mày, nhanh chóng truy vấn.
"Xảy ra chuyện gì, có thể nói tỉ mỉ một chút không?"
"Tiên sinh, cái đó có quan hệ gì với đoán xăm sao?"
"Ài, Mặc lão gia có chỗ không biết, thầy tướng đoán xăm tầm thường chỉ nhìn giấy xăm, nhưng phải biết rằng mọi sự vạn vật đều có liên quan, sự tình phát sinh bên người xin xăm cũng cần phải hiểu."
Bị lão đầu nói như vậy, nha hoàn liền nói.
"Cũng không có gì, chính là cầu hai lần, lần đầu tiên..."
Nghe xong quá trình xin xăm này, lão đầu cau mày.
Cho dù lúc trước lão đầu nói những lời rất tốt, nhưng người Mặc gia lại không phải người ngu, cũng có thể cảm giác ra được có chỗ không đúng.
Mà một màn dùng tay lúc trước kia, đúng là vô cùng thần kỳ trong mắt người thường.
Mặc phu nhân nhíu mày hỏi một câu.
"Tiên sinh, có phải là có cái gì không ổn?"
Lão đầu khuôn mặt tươi cười, cũng không ra vẻ nữa, không có trả lời vấn đề mà lại hỏi một câu.
"Mặc phu nhân biết được mang thai khi nào? Hoài thai mấy tháng rồi?"
"Phu nhân và chúng ta là hôm trước mới biết được, đã ba tháng."
Lão đầu nhìn nha hoàn nói chuyện một chút, vừa nhìn về phía Mặc phu nhân, cau mày nói.
"Ba tháng? Tại sao hôm nay mới đến lễ tạ thần?"
Mặc phu nhân giải thích nói.
"Cũng không phải là chúng ta cố ý kéo dài, mà trước đây tìm đại phu cũng không nhìn ra mang thai, ta còn tưởng rằng mình bị bệnh gì, thẳng đến hôm trước mới có đại phu mò ra được hỉ mạch."
Mặc phu nhân nói xong lại nhanh chóng bổ sung một câu.
"Tuyệt không phải cố ý chậm trễ Thuận Thiên nương nương, tiên sinh, có phải là làm Thuận Thiên nương nương không thích rồi chứ?"
Lão đầu khoát tay áo, bắt đầu suy tính tỉ mỉ, nhưng tất cả đều không có kết quả gì, quẻ tượng rất loạn.
Ba tháng? Không bắt ra mạch.
Mặc lão gia có chút cấp bách.
"Ai nha, tiên sinh, có phải ngài nhìn ra chút gì đó rồi không? Có chuyện cứ nói thẳng không ngại, cho dù là tin tức xấu, cũng phải cho chúng ta biết để chuẩn bị chứ đúng không?"
Nhưng mà lão đầu lại không nói chuyện, đứng lên.
"Mấy vị chờ một chốc, ta vào bên trong miếu một chuyến, lập tức liền trở lại!"
Nói xong câu đó, lão đầu liền đặt đồ vật đầu tay xuống trên bàn, vội vàng xông về miếu Thuận Thiên.
Người Mặc gia đứng ở tại chỗ hai mặt nhìn nhau, nhưng lúc này làm sao có thể rời khỏi được.
Trong lúc rất lo lắng, đã thấy lão nhân kia rất nhanh liền tức giận trở về, trên mặt bên trái còn nhiều hơn một vết tát.
"Ách, tiên sinh, ngài không sao chứ?"
"Không sao!"
Lão đầu bụm mặt trả lời một câu, không chỉ ống xăm vỡ, ngay cả xăm cũng nứt ra rồi, loại chuyện này nếu không phải lão xông vào hỏi, lúc này vẫn còn mơ mơ màng màng đấy!
Nhưng mà, xăm đúng!
Đối mặt người Mặc gia, thần sắc lão đầu lại không có khó coi như vừa nãy nữa, trịnh trọng nói.
"Mặc lão gia, Mặc phu nhân, con của các vị thật không đơn giản, người thường hoài thai tốt hơn một chút cũng chính là tướng đại phú đại quý, mà đứa nhỏ này, thần linh khó dò nha!"
"Là có chỗ nào không ổn sao, chẳng lẽ…"
Thấy sắc mặt người Mặc gia không tốt, lão đầu sợ bọn họ nghĩ lệch hướng, vội vã mở miệng giải thích.
"Không không không, đứa nhỏ này nhất định trời sinh bất phàm, mệnh số không rõ mà có phong lôi đi theo, lấy hình dung là có tư thế thiên nhân cũng không quá đáng."
Trong lòng lão đầu có mấy lời không nói, là dạng đại nghịch bất đạo, loại mệnh số này tuy rằng nhìn không thấu, nhưng nếu là ở trong loạn thế thì thậm chí còn không dám lộ ra.
Thấy mặt người Mặc gia lộ ra vẻ vui mừng, lão đầu vội vàng tiếp tục nói.
"Mấy vị chớ cao hứng quá sớm, đứa nhỏ này từ nhỏ quý không thể tả, bây giờ đã bắt đầu hiện ra vận số, ắt gặp trời ghét mà chiêu đến tai họa, đoạt vận số ngăn nó sinh ra!"
"A?"
"Vậy, vậy phải làm như thế nào cho phải?"
Ánh mắt lão đầu phát sáng lên, mặc dù có chút không lễ phép, nhưng không khắc chế được nhìn tới phần bụng Mặc phu nhân.
"Cũng chỉ có cao nhân tu hành mới có thể hóa giải khó khăn cho đứa nhỏ này, lão phu bất tài, vẫn có một chút đạo hạnh, chắc chắn sẽ bảo vệ nó sinh ra, tương lai khụ khụ…"
"Tiên sinh yên tâm, tương lai tất có hậu báo!"
"Ài, Mặc lão gia đã hiểu lầm, ta là nói, ừm, tương lai đứa nhỏ này nếu như có thể bái ta làm thầy, nhất định có thể ngộ ra chân đạo, chính là cực kỳ bất phàm!"
Lão đầu nói chuyện còn tận lực giữ vững bình tĩnh, nhưng nội tâm đã kích động không ngừng.
Ống xăm vỡ ra xăm thượng thượng, mạng số không rõ phong lôi gào, trời sinh thông minh bất phàm như thế, đợi nhiều năm đến vậy, rốt cuộc ông trời mở mắt rồi, để cho mình gặp được hài tử tư chất bực này!
Nếu có thể kế thừa y bát của mình, có lẽ có thể thật sự thay mình truy mộng, thành tựu thần tiên!
Người Mặc gia còn không nói gì, lão đầu đã mang theo một cỗ khí thế từ trước đến nay chưa từng có, trầm giọng mở miệng.
"Cho dù lão phu liều cái mạng già, cũng phải bảo vệ đứa nhỏ này bình an vô sự, cái gì yêu ma quỷ quái cũng mơ tưởng tới giành hay là tới hại nó!"
Ba tháng cũng không lộ ra thai tượng, nhưng hết lần này tới lần khác sau khi ta trở về thành Minh Châu nửa tháng liền lộ ra thai khí.
Không phải bởi vì hài tử này trời sinh nhanh nhạy, bên trong u mê dĩ nhiên dự cảm đến lão phu ta sao, biết rõ ta có thể bảo vệ nó sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận