Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 231: Biến hóa trong ngự đạo (1)

Với tư cách người kể chuyện, cảm thụ khói lửa nhân gian và tình cảm chúng sinh, là một trong chí thú của Dịch Thư Nguyên, cũng là phương thức tu hành trọng yếu của hắn.
Cho dù cảm nhận ở đêm mồng 2 đầu tháng 8 là nam nữ nảy mầm tình ý, nhưng lại thực sự có thể mang đến thu hoạch cho Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên cũng không ở khu phồn hoa trong thành Minh Châu, mà ở một nơi tương đối xa xôi, thuê một căn phòng nhỏ ngay phía đông vùng ngoại thành.
Tiền thuê cực kỳ tiện nghi, 1 tháng chỉ 50 đồng, cơ bản gần như là cho ở không, chỉ yêu cầu Dịch Thư Nguyên trợ giúp duy trì phòng ốc cùng sân nhỏ sạch sẽ.
Cách những phòng ốc khác gần nhất cũng phải ngoài mấy trăm bước.
Lúc Dịch Thư Nguyên về nhà, trong đám cỏ hỗn tạp bên cạnh đường nhỏ, ánh sáng đom đóm tựa như một hít một thở luân chuyển trong sáng tối.
Hôi Miễn trực tiếp nhảy từ trên đầu vai của hắn xuống, lẻn vào bên trong bụi cỏ tung tăng vui đùa đuổi bắt một trận.
Vô số đom đóm bị nó làm cho kinh hãi bay lên, tựu như theo Dịch Thư Nguyên đi qua, vô số ánh sáng đom đóm nhao nhao bay lên trên không, hóa thành ngọn đèn dầu, nghênh đón hắn về nhà.
Dịch Thư Nguyên đang cảm nhận một màn bên trên Hà Phong Kiều vừa rồi, chợt thấy đầy trời đom đóm, khóe miệng ngược lại lộ ra nụ cười.
Quạt xếp lập tức trượt ra từ tay áo, được Dịch Thư Nguyên nắm ở trong tay.
Dịch Thư Nguyên tiện tay hất lên, quạt xếp mở ra, nhẹ nhàng quạt một cái, vô số bụi cỏ xung quanh như sóng biển lên xuống, càng bay lên vô số đom đóm.
Dịch Thư Nguyên lăng không giậm chân, mang theo một trận gió mát.
Quạt xếp trong tay Dịch Thư Nguyên tựa như hóa thành dụng cụ dập dìu theo tuyến gió, dưới ống tay áo huy động kéo gió di chuyển, cũng tác động tới đom đóm đầy trời.
Giờ khắc này Dịch Thư Nguyên hai mắt khép hờ, trong lòng có khúc ca ngầm sinh, mặc dù miệng không phát ra tiếng nhưng tình lại tựa như tùy ý ngân nga.
Thời gian dần qua, đom đóm nguyên bản bị gió mát kéo đầy trời, dường như đã bị cảm xúc ý cảnh của Dịch Thư Nguyên lây nhiễm rồi tiến lên theo hắn, xoay tròn vòng quanh hắn.
Lúc Dịch Thư Nguyên đi đến một gian tiểu viện với hàng rào cũ nát, trong ngoài nội viện đã là đom đóm như biển.
Dịch Thư Nguyên mở to mắt, gió tắt ý dừng, vô số đom đóm ở xung quanh bay múa một trận, sau đó dần dần tản ra khắp các phương.
Hôi Miễn đã nhảy lên trên nóc nhà của phòng ốc, sững sờ nhìn vô số đom đóm giống như thủy triều lên xuống lan tràn tản ra khắp bốn phương, rất lâu vẫn có thể chiếu sáng gần đó như cũ.
Đợi tất cả đom đóm đều khôi phục bình thường, Hôi Miễn mới từ nóc nhà đi xuống, lẻn đến trên người Dịch Thư Nguyên, tò mò hỏi.
"Tiên sinh, vừa nãy vì sao ngài làm được vậy? Ngài rõ ràng cũng không có hát, tại sao ta lại giống như cảm giác có thể nghe thấy tiếng ca của ngài?"
"Từ trên trình độ nào đó mà nói, chúng nó cũng đã nghe được!"
Dịch Thư Nguyên thu hồi quạt xếp, nụ cười khó được mang theo ba phần đắc ý.
Có thể dung đạo vạn tình lại có thể gửi gắm tình cảm với ngàn vạn, đắc pháp mượn pháp triển khai càn khôn biến hóa ảo diệu.
Ngộ ra điểm này, tâm thần Dịch Thư Nguyên cũng đi theo đom đóm đầy trời, tản ra thì không có định hình, mà tụ lại giống như nước chảy.
Đáng tiếc đom đóm nhỏ đơn thuần, mà động vật cùng tâm ý người hỗn tạp, khó có thể mượn đó để dẫn dắt, nhưng hoa cỏ cây cối phong lôi nước chảy đều có thể làm.
Cái gọi là mượn nó để dắt nó của Dịch Thư Nguyên, tuyệt không phải yêu thuật hay tà pháp khống chế nhân tâm hoặc là mê hoặc nhập thân, mà là tương dung từ mặt đạo cùng tình.
Đã đạt đến diễn càn khôn biến hóa thần vận, cũng dính dấp dần đến ảo diệu ngự pháp của hắn!
Quả nhiên có đôi khi pháp mạch tiên đạo là tự thành hệ thống, tuy rằng Dịch Thư Nguyên cũng không có ý này, nhưng tuyệt đối coi như là sáng lập ra pháp mạch của mình.
Gốc rễ tiên đạo của Dịch Thư Nguyên là thôi diễn ra Thiên Cương Địa Sát Biến, triển hóa ảo diệu càn khôn.
Nhưng theo quá trình tu hành, theo những thứ bản thân đạt được ngộ được không ngừng trở nên thâm sâu, liền không ngừng trổ cành tán lá, tác động tới đủ loại tiên diệu duyên pháp, hai chữ "Biến hóa" cũng không ngừng có nhận thức mới.
Tuy rằng chỉ là căn bản, thậm chí khả năng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Nhưng giờ khắc này trên cảnh giới tâm thần của Dịch Thư Nguyên, về mặt ngự pháp đã vượt qua gông cùm xiềng xích "điều khiển ngũ hành" tiên đạo tầm thường vốn có.
Thậm chí trên đạo Dịch Thư Nguyên tự truy tìm và thôi diễn, cũng phá vỡ gông cùm xiềng xích thành kiến cá nhân đối với Thiên Cương Biến Địa Sát Biến mang đến, diễn sinh ra biến hóa của ngự đạo.
Cái gọi là Càn Khôn Biến, vốn cũng nên là như thế, cái gọi là đạo biến hóa, chỉ biến ra hình và chỉ cảm ra tình, mà không biến được ra pháp, làm sao có thể coi là thành công?
Có lẽ, những thứ này vốn dĩ là tương dung hợp nhất.
Ban đầu ở trong đêm mưa bên huyện Nguyên Giang, Dịch Thư Nguyên cũng đã từng có manh mối thể ngộ cùng loại thế này.
Nhưng đạo lý nhìn như sớm đã hiểu rõ, lại chưa chắc đã thật sự hiểu rõ như vậy.
Cho tới hôm nay ngộ ra, Dịch Thư Nguyên tự đánh giá trong lòng, đã có thể không thẹn nói rằng đạo hạnh của mình lại tiến thêm một bước rồi!
Cảm ngộ trong tâm thần nhìn như dài đằng đẵng, nhưng kỳ thật vào lúc đi đến trong nội viện mở mắt ra đã là khâu cuối cùng.
Bên trong tâm thần của Dịch Thư Nguyên lúc bây giờ, là tràn đầy mừng rỡ từ ảo diệu do ngộ đạo mang đến.
"Tiên sinh, tên gọi của khúc kia là gì vậy?"
Chẳng qua lúc trước Hôi Miễn chỉ là cảm thấy êm tai, hiện giờ đã biết rõ cái đó cũng có liên hệ cùng với tiên đạo của Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên suy nghĩ cảnh tượng vừa rồi một chút, ngược lại ngoài ý muốn hợp với tên ca khúc, liền cười trả lời.
"Khúc này tên là lưu quang phi vũ ."
Nói xong Dịch Thư Nguyên liền đi trở về phòng, lúc này không tu thể ngộ vừa cảm nhận được, còn đợi tới khi nào?
Chỉ chừa Hôi Miễn một mình ở bên ngoài học ca khúc vừa nãy của Dịch Thư Nguyên, lẻn đến trong bụi cỏ đi bắt đom đóm, lộ ra cảm giác vô ưu vô lự.
Mà ngày hôm nay, Mặc phu nhân đã hoài thai không sai biệt lắm là chín tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận