Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 234: Kim thu quế hương (2)

"Oa oa nha, còn thiếu một tháng nữa mới thoát thai hoán cốt biến thành thân người lận!"
Dịch Thư Nguyên nói nhỏ, miệng hồ lô đã sớm mở ra.
Lúc trước mới đến thành Minh Châu, thu lấy con tà túy tới thăm dò kia, chính là một cỗ âm khí cực kỳ tinh thuần.
Trải qua hơn... Nửa năm, cùng với dương lửa chân tửu nguyên bản bên trong hồ lô rượu luyện hóa ra một đạo Âm Dương Hóa Sinh Khí.
Không thể không nói, dù quả thật là có nhân tố Dịch Thư Nguyên phòng ngừa chu đáo, nhưng điều kiện tiên quyết là những thứ này ở bên trong tối tăm cũng có một loại thiên ý.
Một đường sinh cơ này coi như là bị Dịch Thư Nguyên cầm chắc rồi.
Lúc khí tức này từ miệng bình bay ra, liền giống như ngọn lửa lại giống như gió lạnh, dây dưa qua lại lẫn nhau hình thành một cỗ khí tức ấm áp, vượt qua bên người Dịch Thư Nguyên, lại bay về phía trong phòng sinh.
"Két.. ! ".
Cửa phòng bị âm dương nhị khí thổi mở ra.
Mặc lão gia đang lúc bi thương mờ mịt lập tức cảm thấy trong lòng hoảng hốt, quay lại nhìn về phía cửa ra gào thét.
"Người nào mở cửa?"
Nhưng tất cả mọi người theo bản năng nhìn tới phía cửa bỗng nhiên hơi sững sờ.
Người xuất hiện ở cửa vào không phải hạ nhân Mặc phủ, càng không phải là lão phu nhân, mà là cái vị tiên sinh kể chuyện trong thành kia.
Đom đóm bay múa bên người Dịch Thư Nguyên, nhưng vào lúc hắn bước cửa phòng, lại nhao nhao tản ra quay trở về trong nội viện.
"Dịch tiên sinh?"
Dịch Thư Nguyên nhìn Mặc lão gia, nhìn Mặc phu nhân, nhìn bà đỡ cùng hai nha hoàn trong phòng, lại nhìn Tề Trọng Bân nắm chuôi kiếm.
Hắn nhìn thấy khủng hoảng, bi thương, bất đắc dĩ, mờ mịt cùng vùng vẫy của mọi người vào trong mắt.
Mà giờ khắc này bởi vì Dịch Thư Nguyên xuất hiện, trong này lại nhiều hơn một phần nghi ngờ, chỉ là bất kỳ người nào trong phòng cũng nhìn ra được, Dịch tiên sinh xuất hiện như vậy, thật sự không giống phàm nhân.
"Chư vị an tâm một chút chớ vội!"
Âm dương nhị khí hiện ra từ chỗ Dịch Thư Nguyên, lại vờn xung quanh viên đá hình hài nhi kia, khí tức huyền diệu cùng màu sắc, gần như là mắt thường có thể thấy được.
Cũng là Dịch Thư Nguyên cố ý hiển hóa khí này ra, dùng để ổn định nhân tâm.
"Một tháng hoá sinh này, để ta bổ sung cho ngươi!"
Theo tiếng nói của Dịch Thư Nguyên hạ xuống, quạt xếp trong tay hắn mở ra, dùng sức quạt một cái về phía hài nhi.
"Đi!"
"Ô hô."
Một cơn gió đột nhiên thổi qua, mang theo âm dương nhị khí mắt thường có thể thấy được, tạo thành vòng xoáy, sau đó hòa nhập vào thất khiếu của "Hài nhi than đá".
Có lẽ là bởi vì âm dương nhị khí vừa nãy vượt qua trong nội viện, cũng có lẽ là giờ phút này có chỗ tán dật, cũng hoặc là do nguyên nhân gì khác.
Giờ khắc này trong sân, hai cây quế nguyên bản khả năng tháng sau mới có thể khai hóa lớn lên, lúc này bỗng nhiên sinh ra rất nhiều nụ hoa, trong khoảnh khắc hoa đã mọc đầy đầu cành.
"Tách tách tách tách."
Lúc này khuôn mặt nhìn như hòn đá than của hài nhi bỗng tràn đầy rạn nứt, từng tấc ánh huỳnh quang hiện ra từ trong khe hở.
Tâm tình người Mặc gia từ bi thương tới khủng hoảng, đến lúc Dịch Thư Nguyên xuất hiện là kinh ngạc cùng mờ mịt, lúc nhìn thấy đủ loại thần dị cùng biến hóa này, càng là hóa thành không thể tin cùng chờ mong.
Cũng là giờ khắc này, một cỗ mùi hoa quế nồng đậm theo gió bay tứ tán, phiêu dạt về các phương, cũng bay vào trong phòng sinh.
Thơm quá.
Giờ phút này, cõi lòng hỗn loạn của rất nhiều người bỗng theo bản năng sinh ra cảm giác.
"Ô oa a, ô oa a, ô oa a ! ".
Vào thời khắc này, tiếng khóc to rõ ràng của hài nhi truyền khắp toàn bộ trong ngoài Mặc phủ.
Vào lúc tất cả mọi người đang ở vào thời khắc mờ mịt đè nén vui mừng, trong lòng Dịch Thư Nguyên hơi thở dài một hơi, đồng thời chắp tay chúc mừng nói.
"Chúc mừng Mặc lão gia, Mặc phu nhân, mừng được quý tử!"
Một tiếng chúc mừng này của Dịch Thư Nguyên giống như đã phá vỡ cấm kỵ, hòa tan sông băng, trả sắc thái lại cho Mặc lão gia cùng Mặc phu nhân u ám.
"Ta, hài tử của ta, nó không sao rồi sao? Nó, nó không phải là yêu quái sao?"
"Tư chất linh dị, bị trời ghen ghét, tuyệt không phải yêu quái, là cốt nhục Mặc gia chân chân chính chính, không thể giả được!"
Dịch Thư Nguyên mang theo vui vẻ nói, giọng nói tựa như sáp nhập vào một loại ôn hòa cùng an bình, có một loại sức mạnh làm cho người ta tin phục.
"Hài tử của ta không sao? Hài tử của ta không sao! Ha ha ha ha, ha ha ha ha, hài tử của ta không sao ! ".
Thời khắc này Mặc lão gia liền sợ hãi kêu lên, không ngăn được nước mắt, Mặc phu nhân cũng vốn đã khóc đến không còn nước mắt, bây giờ lại càng là lần nữa vui đến phát khóc hơn, trong sự kích động, trong phòng liền vang lên một trận khóc lớn và cười to cùng tru lên.
"Đi nói với lão phu nhân, nương tử đã sinh rồi, sinh ra một nam hài!"
Mặc lão gia hô lên một tiếng về phía ngoài cửa, lập tức có gia đinh vẻ vui mừng chạy ra ngoài.
"Tướng công, cho ta xem một chút!"
"Tốt tốt tốt, để ta ôm tới! Ha ha ha ha, là một nam hài!"
Trong phòng sinh vừa mới kinh hoảng bi thương, giờ phút này đã tràn đầy sung sướng.
Tiếng khóc của hài nhi càng là vô cùng to rõ, thậm chí có thể áp đảo sự vui mừng trong phòng.
"Ôi ".
Tề Trọng Bân nắm thật chặt chuôi kiếm thật giống như dốc sức thở ra một hơi, cả người buông lỏng xuống, xém chút nữa đứng không vững, vừa nãy lão cũng tâm thần đại loạn, chính mình cũng không rõ ràng có rút kiếm chém xuống hay không.
Dịch Thư Nguyên khẽ vươn tay mới đỡ lấy Tề Trọng Bân.
Tề Trọng Bân nhìn Dịch Thư Nguyên, nhanh chóng ổn định thân hình, lui về phía sau hai bước, vừa hành lễ, vừa mang theo giọng nói run rẩy hỏi.
"Tiên sinh, ngài chính là…"
Dịch Thư Nguyên thấy Tề Trọng Bân thậm chí không dám đợi ra khỏi cửa mà đã hỏi ngay, liền khẽ gật đầu, tạm thời không quấy rầy người làm phụ mẫu ức chế không nổi kích động trong phòng, trước tiên đi ra khỏi phòng sinh.
Quản sự cùng với gia đinh trong phủ ở bên ngoài lén lút nhìn qua trong phòng, vội vàng tránh ra một con đường.
Dịch Thư Nguyên đi tới cây quế nở đầy hoa trong nội viện, Tề Trọng Bân lại nhắm mắt theo sát đuôi.
"Nếu như trong lòng đã sớm có đoán trước, tại sao lại không dám hỏi ra khỏi miệng?"
Tề Trọng Bân thuận theo tầm nhìn của Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giờ khắc này đom đóm tựa như là sao dày đặc che kín phía chân trời đang chậm rãi tản đi.
Đây là cảnh đẹp mà Tề Trọng Bân từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng nhìn qua.
Giờ khắc này, dường như Tề Trọng Bân không chỉ thấy đom đóm đầy trời, càng giống như nhìn thấy một cây dù che bằng mây lửa vậy, cũng chẳng khác gì là thấy được đáp án trong lòng.
Dịch Thư Nguyên cúi đầu liếc mắt, có chút buồn cười mà nhìn về phía lão đầu đang ngây ngốc nhìn chằm chằm bầu trời, lấy giọng nói hơi có vẻ cao thâm rồi lại mang theo chút ranh mãnh hỏi.
"Tề Trọng Bân, truy tìm mấy chục năm, ta thấy tâm ý của ngươi cũng nguội lạnh rồi, chí hướng tiên đạo của ngươi, còn tồn tại mấy phần?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận