Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 237: Vào tiên môn (1)

Đi trên con đường hoang vu trở về phòng nhỏ, gió thu mát mẻ, đom đóm trong thành cũng đã biến mất không sai biệt lắm, tựa như tất cả đều đã trở về nơi vốn có, ít nhất trong mắt Tề Trọng Bân, trong đám cỏ dại của khu vực hoang vu này có rất nhiều đom đóm lên xuống.
Hôi Miễn nhảy xuống từ trên người Dịch Thư Nguyên, lẻn đến trên cạnh thân Tề Trọng Bân, người sau thân thể cứng đờ không dám có động tác gì mạnh.
Sau đó Tề Trọng Bân liền cảm giác được lỗ tai cồn cào, bởi vì Hôi Miễn đã tiến tới bên tai lão, lấy âm thanh nhỏ tới mức khó thể nghe nói chuyện.
"Tề tiểu tử, ta thấy ngươi rất thuận mắt, cho nên nhắc nhở ngươi một câu, một hồi nữa đến nhà, ngươi liền tìm cơ hội bái sư, dù sao chỉ cần tiên sinh không dùng tiên pháp đánh ngươi, ngươi liền mặt dày mày dạn bám lấy, thật sự không được ta cũng sẽ giúp ngươi một phát."
"Nhìn sắc mặt của ta mà hành động!"
Trong lòng Tề Trọng Bân mừng như điên, khẽ gật đầu, tiếp đó liếc mắt nhìn Hôi Miễn trên đầu vai, một cái mặt chồn nhỏ nhắn đầy lông xù, cái này…Xem sắc mặt thế nào?
"Đa, đa tạ tiền bối chỉ điểm, không biết tôn tính đại danh tiền bối?"
Tề Trọng Bân cố ý rớt lại phía sau hai bước, cung kính thấp giọng hỏi thăm Hôi Miễn, những lời này lại để cho Hôi Miễn cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
"Ta là Hôi Miễn, đại thần Phượng Lai Sơn hơn một trăm năm trước chính là ta, hiện giờ đổi tu tiên đạo cùng với tiên sinh, tản đi mấy trăm năm tu vi thần đạo cùng yêu pháp của mình, bởi vì cái gọi là muốn tìm tiên duyên, có bỏ có được, có hiểu không?"
"Đã hiểu, đa tạ Hôi tiền bối!"
Tề Trọng Bân trịnh trọng gật đầu, cơ hội lần này không dễ, lại có Hôi tiền bối tương trợ, nhất định phải nắm chặt!
Dịch Thư Nguyên nghe Hôi Miễn ở phía sau thổi phồng, xém chút nữa cười ra tiếng.
Tiểu Hôi này khoác lác quả thực không cắt bản thảo, nhưng nếu như cứng rắn bảo là lời nó nói giả thì lại không đúng, lời nó nói đều là nói thật!
"Hôi tiên trưởng có bỏ có được, Dịch mỗ bội phục bội phục!"
Dịch Thư Nguyên cũng không quay đầu lại, mang theo vui vẻ nói một câu như vậy.
Hôi Miễn lập tức không nói gì nữa, hai mắt nhỏ chớp chớp mí mắt với Tề Trọng Bân, tiếp đó nhảy xuống khỏi trên người lão.
Tề Trọng Bân thấy động tác vừa rồi của Hôi Miễn cũng là hơi sững sờ, mặt chồn lông xù này còn thật sự có thể sử dụng sắc mặt.
"Tiên sinh ngài nói xem, lời của ta có đúng là thật hay không?"
Hôi Miễn lại nhảy tới trên vai Dịch Thư Nguyên.
"Đúng đúng đúng, quả thật là như thế!"
Chút mặt mũi này Dịch Thư Nguyên vẫn phải cho Hôi Miễn.
Phòng nhỏ vùng hoang vu này rất đơn giản, thậm chí trong mắt người như Tề Trọng Bân cũng cảm thấy là khá chút đơn sơ, bất quá chỉ là một gian nhà bếp và một gian phòng ở.
Ngay cả gian phòng tồi tàn mà Tề Trọng Bân đã ít năm không trở về kia, cũng tốt hơn một chút so với gian phòng trước mắt này.
Nguyên bản trong lòng Tề Trọng Bân còn nghĩ đến tiên nhân vậy mà lại ở loại địa phương như thế, nhưng ý niệm này vừa mới bay lên trong đầu, lão lại cảm thấy chính mình nông cạn.
Còn đối với Dịch Thư Nguyên mà nói, một nơi gió thổi không tới mưa rơi không ướt, hoàn cảnh mát mẻ thông thoáng là đủ, ăn mặc hắn cũng không lo, nếu như người khác cũng có thể ngăn được muỗi đốt như hắn mà nói, hoàn cảnh thế này lại lắp thêm một mạng wifi internet tốc độ cao, thì nếu tính thế giới kiếp trước sẽ có đầy trạch nam nguyện ý tới đây ở.
Trong sân của căn nhà nhỏ vốn có chất một đống cỏ, chỉ là sau một trận mưa đã bị ướt toàn bộ.
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên vung tay áo hất lên.
Lập tức có một tầng nước từ trong đống cỏ bay lên cao, giống như là chia lìa ra một tầng màng nước ở phía trên, sau đó lại "rầm rầm" một cái hất về phía hoang dã ngoài hàng rào.
Tiên pháp ngự thủy!
Trong lòng Tề Trọng Bân hiện lên ý nghĩ này, theo truyền thuyết, người trong tiên đạo chân chính có khả năng điều khiển ngũ hành, hôm nay vừa thấy quả nhiên là như thế.
Dịch Thư Nguyên quay lại nhìn thoáng qua Tề Trọng Bân, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, thân thể trực tiếp nằm ngửa trên không trung, nhẹ nhàng hạ xuống trên đống cỏ.
"Tề Trọng Bân, ngươi nhiều năm như vậy mà tới nay vẫn còn có thể tuân theo chính khí của người tu hành, rất khó được."
Dịch Thư Nguyên nói xong câu này, nghiêng đầu nhìn Tề Trọng Bân đang căng thẳng đứng trong viện, ngữ khí dừng lại mới tiếp tục nói.
"Có muốn tu luyện phương pháp tiên đạo chân chính hay không?"
Tề Trọng Bân vốn đã làm tốt các loại chuẩn bị, nhưng nghe đến Dịch Thư Nguyên thẳng hỏi thắn như vậy, ngược lại ngây ngẩn cả người.
Hôi Miễn ở bên đó không ngừng vẫy móng vuốt, mới kéo Tề Trọng Bân hồi thần lại, lão gần như là lập tức muốn quỳ xuống, nhưng lại chợt phát hiện bên người tựa như có một cỗ gió nhu hòa vờn quanh, chân khẽ cong nhưng lại không quỳ xuống được.
Dịch Thư Nguyên đứng thẳng người lên, nhìn Tề Trọng Bân, bình tĩnh nói.
"Ta có thể dẫn ngươi nhập đạo, nhưng mà một quỳ này giữa chúng ta thì miễn đi, đại đạo trong lòng Dịch mỗ còn chưa có hoàn toàn thôi diễn, bổn sự chưa đủ, cũng không tiện nhận ngươi làm đệ tử."
Hôi Miễn bên đó lại là một trận nháy mắt ra hiệu với Tề Trọng Bân, lại bị Dịch Thư Nguyên duỗi tay trái ra nhẹ nhàng búng một cái vào đầu.
"Cốc!" một tiếng, lần này không nặng nhưng tác dụng lại mười phần, Hôi Miễn lộn bảy tám vòng trên đống cỏ rồi té ngã.
Dịch Thư Nguyên nhìn Tề Trọng Bân kích động đến không thể khống chế chính mình, nở nụ cười nói.
"Nhưng nếu như dạy ngươi phương pháp nhập môn tiên đạo mà không cho ngươi một cái danh phận, trong lòng ngươi khẳng định cũng có phần khó chịu."
Giờ phút này Tề Trọng Bân đã nước mắt tuôn đầy mặt, đứng ở nơi đó không ngừng gật đầu, miệng đầy nghẹn ngào, một câu cũng nói không nên lời.
"Liền nhận ngươi làm đệ tử ký danh đi, nếu như tương lai có tiên đồ, tự đi tìm kiếm là tốt rồi, không cần thông qua ta đồng ý, như vậy được không?"
Tề Trọng Bân ôm tay hành lễ, thân thể không ngừng run rẩy, nếu như không cho quỳ, vậy lão liền không ngừng hành đại lễ lạy qua.
"Sư phụ ở trên, nhận cúi đầu của đệ tử Tề Trọng Bân, sư phụ ở trên, xin nhận đệ tử cúi bái, sư phụ ở trên…"
Sau chín bái, Tề Trọng Bân mới bình phục một chút cảm xúc, không ngừng lau nước mắt.
Việc thay đổi đầu nhập vào môn đình gì đó Tề Trọng Bân là tuyệt đối không nghĩ tới, bổn sự chưa đủ cũng chỉ là một loại lí do thoái thác của ân sư, nói trắng ra là Tề Trọng Bân lão vẫn là còn chưa đủ tư cách, nhưng mà lão đã rất thỏa mãn.
Sáng nghe đạo chiều chết cũng được, so với ngàn vạn những người truy tìm tiên đạo khác, Tề Trọng Bân chỉ cảm thấy mình kiếp này đã sống không uổng.
"Ta còn sẽ ở trong thành Minh Châu đợi một thời gian ngắn, ít nhất cũng phải dẫn ngươi chân chính bước vào cánh cửa tiên đạo, đến lúc đó ngươi liền ở lại đây, chiếu cố tốt cho sư huynh của ngươi."
Sư huynh? Tề Trọng Bân ngây ra một lúc.
"Là sư muội chứ?"
Dịch Thư Nguyên vừa nghe liền biết Tề Trọng Bân nghĩ lệch tới hướng khác, cả giận nói.
"Ngươi còn muốn cùng Dụ bà song song vào tiên môn hả? Dụ Phúc Anh kia nhất định đã có tên trên danh sách của Thuận Thiên nương nương rồi, tương lai không phải cùng một con đường tu hành với ngươi!"
Tề Trọng Bân vừa chột dạ lại xấu hổ, nhưng đồng thời trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng, trong nội thành còn có một sư huynh?
Hôi Miễn không nhìn được nữa, che cái đầu căn bản không đau đứng lên nói.
"Tề tiểu tử, ngươi ngu hết biết, chính là hài tử của Mặc gia kia!"
Tề Trọng Bân bị nói cho ngây dại tại chỗ.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha."
Dịch Thư Nguyên cười ha hả, hắn đợi đúng là loại thời khắc này, quả nhiên là cực kỳ thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận