Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 25: Đắc ý vong hình (1)

Dịch Thư Nguyên đi lại trong thành, tầm nhìn một mực chú ý tới những con đường có khả năng có nhu cầu đối với công việc về văn tự.
Sạp thi họa, hiệu thư phòng, viết giùm thư nhà và câu đối... Thậm chí ngay cả một chút quầy thầy tướng số cũng sẽ thỉnh thoảng ngừng chân lại, giả bộ như là khách hàng xem văn tự ở trên quầy hàng.
Cuối cùng tổng kết lại chính là, Dịch Thư Nguyên cảm thấy trước mắt thì chữ của mình tuy rằng khẳng định không tính là tài giỏi, nhưng so với trên thì thiếu nhưng dưới thì lại thừa.
Lúc này ở trước một sạp viết chữ, chủ quán đang ân cần kêu gọi Dịch Thư Nguyên.
"Khách quan, ngài thật là tinh mắt, đây chính là bút tích của Yến Thấm tiên sinh, người được xưng là bậc thầy thư pháp duy nhất trong 300 năm, ta thấy nó hữu duyên cùng ngài, nếu như ngài thích, chỉ cần 10 lượng bạc ta liền bỏ đi thứ yêu thích bán cho ngài!"
"10 lượng?"
Dịch Dũng An mở to hai mắt phát ra tiếng kêu, một tờ giấy rách bán giá trên trời? Dùng để nhóm lửa cũng chưa đủ để nhét bếp lò, của tiệm này quả thực có can đảm bán!
Dịch Thư Nguyên thật ra không biết Yến Thấm là danh gia nào, nhưng chủ quán báo ra danh xưng đạo lý rõ ràng, có lẽ cũng là một nhân vật, về phần tự thiếp trước mắt này thì khó mà nói rồi, hắn cầm lấy tự thiếp quan sát cẩn thận.
Trong khoảng thời gian vào thành cưỡi ngựa xem hoa, Dịch Thư Nguyên cũng nhạy cảm phát hiện bản thân có một loại trực giác thiên nhiên đối với phương diện giám định và thưởng thức văn tự, nghĩ đến hẳn là thiên phú lúc còn nhỏ di truyền lại, giữa những hàng chữ của tờ thiếp tự trong tay quả thật có vài phần thần vận làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, nhưng bút họa rất nhiều nơi có chút cố ý.
"Chủ quán nói đùa, bút tích thực của Yến Thấm làm sao có thể có giá 10 lượng, chữ này còn có thể đập vào mắt, nhưng chỗ dựng thẳng móc câu này có chút cố ý vẽ ra."
Nụ cười của chủ quán lập tức có chút lúng túng, thầm nghĩ đụng phải người trong nghề.
"Ách ha ha ha, khách quan, chữ này vẫn có chỗ rất đáng xem, nếu như ngài thật sự ưa thích, 2 lượng bạc là được!"
Dịch Dũng An lại có chút sốt ruột, y sợ đại bá của mình vung tay lên liền mua, nhìn chuẩn cơ hội tiến đến bên tai Dịch Thư Nguyên thấp giọng nói.
"Đại bá, ta không mang nhiều tiền như vậy..."
Dịch Thư Nguyên căn bản không để ý tới y, đặt tự thiếp xuống, sau đó xoay người rời đi, Dịch Dũng An cũng đuổi sát theo, mấy cái đồ chơi của văn nhân này thật sự là hên xui.
"Ây, khách quan, 1 lượng, 800 đồng cũng được! 500 đồng, thật sự không thể bớt nữa !"
Đáng tiếc Dịch Thư Nguyên căn bản ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ để lại người bán hàng rong lắc đầu thở dài.
Chút bất tri bất giác, hai người dọc theo con đường chính đi vào trong thành, một mực đi về phía trước, rốt cuộc đi tới vị trí trung tâm của huyện Nguyên Giang, có thể nhìn thấy huyện nha cùng trường học của huyện Nguyên Giang cách đó không xa.
Phiến khu vực này hiển nhiên càng thêm phồn hoa, nhất là bây giờ đã tới buổi trưa, một số quán rượu quán ăn không ngừng tràn hương thơm ra ngoài, ngửi những hương vị này, đừng nói là Dịch Dũng An có chút chịu không được, Dịch Thư Nguyên ngửi xong cũng đều có chút không biết đường lối, nhưng sự tập trung chú ý của hắn chủ yếu vẫn nhìn về phía trường tư, có thể nói đây là hắn dọc theo bản năng lúc còn nhỏ mà đi đến nơi này.
Ngôi trường tư kia giờ phút này cũng có học trò đi ra ngoài, dẫu sao không phải toàn bộ nhi đồng đi học đều mang theo cơm trưa, có người tự mình về nhà, có người thì có người nhà hoặc là gia đinh chờ ở cửa.
"Đó chính là trường tư, khi còn bé ta được đi học ở đây, phu tử họ Nghiêm, tính đúng như họ, nghiêm khắc dị thường!"
Dịch Thư Nguyên có chút cảm khái, nhưng Dịch Dũng An thì một câu cũng không nghe lọt, một mực nhìn quán rượu cách đó không xa.
Đó chính là Đồng Tâm Lâu, một trong hai tòa lâu đại danh đỉnh đỉnh của huyện Nguyên Giang, mà một tòa khác Túy Tân Lâu thì ở ngoài miếu Thành Hoàng, hai lầu phân biệt chiếm cứ một góc phồn hoa nhất của huyện thành.
"Ùng ục ục ! ".
Nghe tiếng bụng Dịch Dũng An kêu, Dịch Thư Nguyên quay lại, nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Dịch Dũng An.
"Đại bá, ta đã đi nửa ngày rồi, nên tìm chỗ ăn một bữa cơm..."
Dịch Thư Nguyên nhìn chiêu bài quán rượu góc đối diện một chút, Dịch Dũng An vội vàng dựa sát vào nói với hắn.
"Ta đi mua mấy cái bánh bao Đồng Tâm Lâu, cam đoan vị rất ngon!"
Đồng Tâm Lâu tự nhiên không cách nào so sánh được cùng địa phương xa hoa to lớn, nhưng ở huyện Nguyên Giang cũng là cửa hiệu lâu đời 100 năm, phẩm giá đồ ăn trong đó phù hợp khẩu vị thượng giai, rất có danh vọng bên trong huyện Nguyên Giang, các loại bánh bao bánh ngọt ở trong lầu rất được trăm họ yêu thích.
Trong huyện nếu như có chuyện lớn như gả cưới, không ít người sẽ tới Đồng Tâm Lâu đặt trước những loại bánh bao bánh ngọt này, vừa là nhắm về khẩu vị cũng là dùng để làm tặng vật.
Dịch Thư Nguyên đang nhìn tới bên trong tửu lâu, chợt phát hiện một người nho sinh trung niên từ phía huyện học đi vào Đồng Tâm Lâu, tầm nhìn cũng theo bản năng đi theo lên.
Người trong tửu nhiệt tình lớn tiếng gọi tên người đến.
"Ô, là Liên phu tử sao, mau mời mau mời, thu xếp cho ngài một gian phòng trên lầu? Một người riêng một gian phòng trên lầu !"
Vị nho sinh kia chắp tay nói gì đó, sau đó đi theo tiểu nhị quán rượu cùng nhau lên lầu.
Dịch Thư Nguyên nhìn có chút xuất thần, cũng không biết Nghiêm phu tử bây giờ ở đâu, đã nhiều năm như vậy, có còn nhận ra ta hay không?
Lúc sau Dịch Thư Nguyên liền lắc đầu nở nụ cười, lúc trước hắn bất quá chỉ là một thiếu niên, bây giờ cảnh còn người mất, làm sao có thể còn quen biết được đây.
"Ngươi đi mua mấy cái bánh bao đi, ta đi tới bên đó nhìn xem."
"Vâng vâng, đại bá ngài đừng có đi lung tung đấy, thành này ngõ đông người nhiều, rất dễ lạc đường!"
"Không biết lớn nhỏ, còn muốn dạy ta?"
Dịch Thư Nguyên xuất ra khí thế trưởng bối vui đùa một câu, không ngờ cái này thật đúng là có tác dụng, Dịch Dũng An liền lập tức nói. "Thật sự không dám”, sau đó giống như chạy trốn vậy, vội vọt tới phía Đồng Tâm Lâu.
Bên ngoài trên tường bố cáo của huyện nha có dán bố cáo, Dịch Thư Nguyên vừa nãy đã nhìn thấy, lúc này liền đi qua nhìn một cái, có thể là thời gian không đúng, người đi ngang qua ngừng chân bên đó không nhiều lắm, ngoại trừ Dịch Thư Nguyên đi tới cũng chỉ có hai người.
Đợi Dịch Thư Nguyên đi đến bức tường bố cáo, hai người vừa mới đứng nhìn bố cáo cũng đã rời đi, hắn liền tự mình đọc thầm văn tự phía trên.
"Bổn huyện gần đây muốn biên lại huyện chí Nguyên Giang, cần tuyển hai người văn lại, người chữ viết tinh tế..."
Dịch Thư Nguyên đọc kỹ bố cáo, phía trên viết rõ yêu cầu cùng đãi ngộ, cũng có thời gian lạc khoản, tính thời gian dán đã được 10 ngày rồi, nhưng thoạt nhìn vẫn chưa tuyển đủ người?
Chỉ tuyển hai người mà cũng khó như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận