Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 252: Người thoải mái (2)

"Những thứ này cũng đủ rồi, những thứ liên quan đến Thần Phật kia đa số ta cũng không tiện đi thử nghiệm, tự nhiên cũng không tiện thôi diễn."
Dịch Thư Nguyên nói xong, tiện tay lật qua quyển sách cùng với hình vẽ và chữ viết trên trang giấy Tề Trọng Bân tự tay ghi chép, mỉm cười nhìn lão nói.
"Ta sẽ chọn lựa một chút thứ thú vị trong những thứ này thử nghiệm thôi diễn một phen, có lẽ có thể diễn hóa ra tiên pháp đặc biệt trong đạo biến hóa của bổn môn, đến lúc đó ngươi tu hành cũng sẽ càng dễ dàng hơn một chút."
Không chỉ là Tề Trọng Bân, Dịch Thư Nguyên cũng cảm thấy rất hứng thú đối với một chút pháp thuật mà thuật sĩ dùng, tuy rằng đều nói là tiểu đạo, nhưng gặp Càn Khôn Biến của hắn, chưa hẳn không thể va đụng phát triển ra tia lửa mới.
"Đa tạ sư phụ!"
Tề Trọng Bân cũng không biết nói thêm gì nữa, chỉ có thể nói lời cảm tạ, lão tuổi tác đã cao, không thể nào như sư huynh muốn khóc sẽ khóc, nhưng nghe nói sư phụ phải đi, trong lòng vẫn là hết sức không muốn.
Sau khi lật lật quyển sách, Dịch Thư Nguyên cũng đứng dậy.
"Sư phụ, ngài chớ đi ! ".
Thạch Sinh túm lấy ống tay áo của Dịch Thư Nguyên, cũng chọc cho Dịch Thư Nguyên cười, hắn ôm Thạch Sinh lên, lau vệt nước mắt trên khóe mắt của nó, sau đó đặt lên trên mặt đất.
"Sư phụ trước cần đi về nhà dọn dẹp một chút, còn có việc chưa làm xong, phải đi cũng sẽ không vội vã như vậy!"
"A."
Thạch Sinh lên tiếng, Tề Trọng Bân bên cạnh cũng đứng lên.
"Sư phụ, ta đi giúp ngài!"
"Không cần, ta bên đó cũng không có bao nhiêu thứ."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên liền rời đi trước, bước nhanh rời khỏi thiện đường.
Tề Trọng Bân biết rõ sư phụ khẳng định sẽ không lập tức đi, bởi vì Hôi tiền bối vẫn còn ở lại chỗ này, nếu sư phụ thật muốn đi, chắc chắn sẽ không để lại Hôi tiền bối.
Lúc này Hôi Miễn vẫn còn đang ăn ở trên bàn, dường như bụng nó là một cái động không đáy vậy, đương nhiên, cũng có quan hệ cùng với miệng của nó nhỏ, mỗi lần ăn chẳng bao nhiêu.
"Hôi tiền bối, phiền ngài chăm sóc sư huynh, ta vẫn nên đi sửa sang lại phương pháp cúng thần một chút, để cho sư phụ có thể…"
"Dừng lại!"
Hôi Miễn túm lấy một cái đầu cá nhìn Tề Trọng Bân.
"Đừng tốn lực như vậy nữa, tiên sinh đã nói là không tiện rồi."
Tề Trọng Bân nhíu mày suy tư một hồi, sau đó mới phản ứng lại.
"Tại hạ đần độn, quên mất cả việc chính mình đã là người trong tiên đạo, làm sao có thể ỷ lại lực lượng hương khói thần minh được, là lẫn lộn đầu đuôi với tiên đạo."
"Hi hi hi hi."
Hôi Miễn cầm đầu cá nhịn không được bật cười, nước trên móng vuốt cũng run lên bắn ra.
"Tề tiểu tử ngươi cũng thật là thú vị, cái gì mà lẫn lộn đầu đuôi, nếu như tiên sinh còn ở chỗ này, nhất định sẽ nói, quản cái gì tiên thuật thần lực, có thể giải quyết vấn đề liền tốt, tiên sinh nói bất tiện, tự nhiên có đạo lý bất tiện!"
Cái này thì Tề Trọng Bân thật sự không nghĩ ra rồi, Hôi tiền bối khẳng định đi theo sư phụ đã lâu rồi, chính mình thật sự là suy nghĩ nhiều?
Ngay cả Thạch Sinh cũng nhịn không được nữa hỏi.
"Vậy thì vì cái gì?"
Hôi Miễn dùng móng vuốt vạch thịt đầu cá đưa tới trong miệng, nhai rồi nuốt xuống sau đó mới nhìn về phía Tề Trọng Bân.
"Ta hỏi ngươi, những cái ngươi nói kia, có cần dập đầu với thần hay không, có cần thành kính dâng hương hay không?"
"Ách, dập đầu ngược lại cũng chưa chắc, nhưng kiền tâm kính sợ, hành lễ thắp hương là không thiếu được, nếu không thì câu thông thần linh như thế nào?"
Hôi Miễn nhẹ gật đầu.
"Vậy là được rồi, chúng ta lui một vạn bước mà nói, cho dù tiên sinh bỏ tiên pháp bản thân không cần, muốn nếm thử một chút phương pháp cúng thần mà ngươi nói."
Hôi Miễn cảm thấy theo tính tình tiên sinh, cảm thấy hứng thú thật đúng là sẽ thử nghiệm.
"Khục, được rồi, nếu như tiên sinh thật sự muốn thử, các ngươi đoán sẽ như thế nào?"
Không đợi hai người nói chuyện, Hôi Miễn liền nói tiếp.
"Làm không tốt tượng thần cũng liền nổ tung, Kim Thân bất ổn, không mấy thần chịu được cái cúi đầu của tiên sinh, ừ, cái loại hành lễ với nhau kia thì không tính!"
Không chịu nổi?
Mặc Thạch Sinh vẻ mặt biểu cảm không hiểu nhưng lại cảm thấy rất lợi hại, mà Tề Trọng Bân cũng là lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới là loại lý do này.
Bên trong thành Minh Châu, Dịch Thư Nguyên dựa vào ký ức đi tới, vượt qua cư dân phường, xuyên qua hẻm nhỏ, cuối cùng đi tới trong tiểu viện một gia đình.
Nơi đây có một nhà người bình thường ở, chính là lão nông cho Dịch Thư Nguyên thuê nhà ở bên ngoài ngoại ô hoang vắng.
Tiền thuê vô cùng tiện nghi, chẳng qua chỉ là 40 đến 50 đồng, nhưng mà đây cũng là tiền.
Tuy rằng lúc trước lão nông đã từng nói rằng chỉ cần có thể dọn dẹp sân bên đó một chút, cho dù không trả tiền lão cũng cho ở, nhưng nếu như đã bàn về tiền thuê, cũng không đến mức không cần tiền.
Chỉ là trong quá trình Dịch Thư Nguyên ngủ mơ hơn 10 tháng, lão nông cũng không một lần tới nhận tiền thuê nhà.
Dịch Thư Nguyên không thích thiếu nợ người khác, hôm nay liền tới đây trả bù tiền thuê nhà.
Chỉ bất quá người còn chưa tới nơi, Dịch Thư Nguyên liền phát hiện trên đường nhỏ trên phố, có một lão nông đang đi tới phía mình, gặp được hắn, trước tiên liền chủ động chắp tay ân cần thăm hỏi.
"A, là Dịch tiên sinh sao, đã lâu không thấy, gần đây tốt chứ?"
Dịch Thư Nguyên hơi sững sờ, chắp tay đáp lễ.
"Đa tạ đã nhớ mong, Dịch mỗ gần đây mọi chuyện đều tốt, lão bá đây là muốn rời đi?"
Ông cụ vỗ vỗ chân trái của mình, trước đó lần thứ nhất Dịch Thư Nguyên nhìn thấy lão thoáng có chút cà nhắc.
"Ha ha ha ha, đúng vậy, mấy năm trước một mực cần người dìu lấy hoặc là chống gậy, hiện giờ đi đứng lưu loát rồi, liền tự mình đi ra ngoài!"
Dịch Thư Nguyên gật đầu, lại khẽ cau mày nói.
"Lão bá, Dịch mỗ còn thiếu hơn một năm tiền thuê nhà, ngài đây..."
"Ờ ờ, thật có việc này, ách, không bằng tiên sinh giúp ta một chuyện, mấy người hài tử kia của ta rất nóng nảy, ngài giúp ta đi nói với bọn họ một chút, ồn ào làm phiền người khác, tốt rồi ta không nói nữa, Dịch tiên sinh, ngài bận trước đi!"
Ông cụ lần nữa thi lễ một cái, Dịch Thư Nguyên cũng trịnh trọng đáp lễ, hắn cũng không ngăn cản đối phương, mà nhấc chân đi tới một cái phương hướng.
Cũng không lâu lắm, Dịch Thư Nguyên đã đến trong tiểu viện tổng cộng cũng chưa từng tới mấy lần, bên trong đang khóc lóc đến náo nhiệt.
"Phụ thân".
"Phụ thân ơi!"
"Ô ô ô ô, phụ thân, người làm sao lại rời đi."
Có tiếng người kêu to, có tiếng người bi thiết, có người đập thình thịch, có người còn nắm chặt khung…
Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, mặc dù mặt trời không phải nhô lên cao, nhưng đúng là giữa ban ngày, tuy rằng trên âm trúc giản đã từng ghi chép qua loại nội dung này, nhưng lại thật sự rất ít gặp.
Không mây đen che trời, không âm sai che dù.
Lão bá này, thật là một người thoải mái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận