Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 254: Một trò đùa nhỏ (2)

Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, vô cùng sảng khoái mà lấy ra một khối bạc vụn từ trong tay áo, sau đó giao cho nam tử tựa hồ là lão đại trong nhà.
"Thật sự đưa."
"Gian phòng nát kia cũng có thể cho thuê được tám lượng bạc?"
"Phù."
Dịch Thư Nguyên coi như không nghe thấy mấy câu này.
"Nơi đây đúng đủ 8 lượng, có cần cân thử không?"
"Không cần không cần, tin được tin được!"
Lão đại ước lượng bạc trong tay, sức nặng này khẳng định so với tám lượng còn nhiều hơn một ít, những người khác cũng không nói chuyện nữa, tất cả đều nhìn chằm chằm vào tay lão đại.
Tám lượng bạc vụn tuy rằng không phải là khoản tiền tài quá khoa trương, nhưng trắng bóng nâng trong tay cũng không lớn không nhỏ rất nhiều đấy.
Dịch Thư Nguyên lắc đầu, lần nữa nhìn vào trong phòng.
"Tiền thuê đã đưa, cũng thuận tiện để Dịch mỗ nói một câu."
Lão đại cười hì hì, hoàn toàn thay đổi thái độ, bạc nắm trong tay liền rửa tai lắng nghe.
"Ngươi nói ngươi nói."
"Buổi tối mấy ngày nay túc trực bên linh cữu, không nên ngủ gà ngủ gật, con chó vàng trong nhà kia nhất định phải cho ăn no, nếu không dẫn tới thứ dơ bẩn gì đó làm ô nhiễm thi thể ông cụ, vậy thì gia môn liền bất hạnh rồi!"
Sắc mặt Dịch Thư Nguyên nghiêm túc, sau khi nói xong cũng không đợi người khác đáp lời, xoay người rời đi.
Mấy người con cái trong nội viện nghe được việc liên quan đến bản thân tất cả đều thay đổi sắc mặt, hai mặt nhìn nhau một hồi, sau khi mọi người kịp phản ứng, liền nhao nhao đuổi theo cất tiếng giữ lại.
"Tiên sinh, tiên sinh dừng bước!"
"Tiên sinh ! ".
Dịch Thư Nguyên vốn đã bước nhanh đi tới ngoài viện, giờ phút này cũng không khỏi dừng bước chân quay người nhìn lại.
"Còn có chuyện gì?"
"Tiên sinh, lời ngài vừa nói là có ý gì?"
"Đúng vậy, tiên sinh vừa rồi nói như vậy là có ý gì?"
Mấy người khác cũng đã đi tới, giờ phút này mới nhìn kỹ lại bộ dáng Dịch Thư Nguyên, một đầu tóc xám, khí độ bất phàm, thoạt nhìn cũng không giống như là người bình thường, hơn nữa hết lần này tới lần khác lại tới đúng vào ngày phụ thân chết.
Hiện giờ hồi tưởng lại, vừa rồi càng là liên tiếp nhíu mày nhìn vào trong phòng, không khỏi khiến cho người ta có chút hoảng hốt.
Sắc mặt Dịch Thư Nguyên nghiêm túc, do dự một chút vẫn là nói.
"Không thể nói rõ, không thể kể rõ, nhưng niệm tình các ngươi hiếu thuận, ta liền nói nhiều một câu, lúc túc trực bên linh cữu, cần có đầy đủ tam nhi tam nữ đều đến, không được huyên náo trên linh đường, không được thả chó hoang mèo hoang đi vào, nhớ lấy."
"Không thể lên tiếng khóc lớn, không thể tranh cãi với nhau quấy nhiễu thi thể, túc trực bên linh cữu xong chọn ngày hạ táng liền không sao nữa, nhất định có thể giáng phúc tử tôn!"
Lời này nói rất là chắc chắn, lúc nói chuyện còn làm ra bộ dáng bấm ngón tay, rõ ràng căn bản không phải là người bình thường.
Hơn nữa giờ phút này giọng của Dịch Thư Nguyên lại càng hòa hợp quái dị, âm thanh trầm thấp mang cho mọi người một loại cảm giác căng thẳng cùng sợ hãi nhàn nhạt, mọi người nghe được càng là nổi cả da gà.
"Xin hỏi, ách, xin hỏi danh hào của thầy pháp là…"
"Kẻ hèn này gọi Dịch Đạo Tử, là một sơn dã tán nhân, hôm nay cứ làm theo như lời của ta chớ quên, nhớ lấy nhớ lấy, không được huyên náo, ta chỉ nói đến thế thôi, cáo từ."
Nói xong câu này, Dịch Thư Nguyên cũng không quay đầu lại mà thẳng bước rời đi, lưu lại một đám người trong nội viện Dư gia lo lắng bất an hai mặt nhìn nhau.
Dịch Thư Nguyên giữ nguyên bản mặt nhanh chóng cất bước rời đi, đợi khi đi đến con đường nhỏ trên phố gặp phải ông cụ lúc trước, mới rút cuộc không thể giữ được gương mặt nghiêm túc nữa, trên mặt lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Lúc người vừa mới chết, dù là hồn đã đi rồi, nhưng bên tai vẫn có thể nghe thấy một chút âm thanh.
Dư lão bá à Dư lão bá, mấy ngày nay ngươi trên linh đường nhất định là vô cùng thanh tịnh!
Mà nhi tử của Dư gia cho dù có khả năng sẽ đi mời người tới hỏi một chút, nhưng loại sự tình này đều là thà tin rằng có còn hơn là không, dù sao đại khái cũng chỉ mấy ngày mà thôi.
"Ài Dư lão bá này, có lẽ không phải là tới âm ti đi."
Giờ phút này trong lòng Dịch Thư Nguyên cũng có nhận thấy, nhìn về phía miếu thổ địa trong thành, nhưng hắn cũng không có dự định tìm tòi tới cùng.
Loại linh hồn mới chết này, cũng có mấy loại khả năng, nói không chính xác liền là vị cao nhân nào đó đã từng chuyển thế.
Chỉ bất quá chuyển thế đến một bước này, cho dù có thể có ký ức trước kia, nhưng người cũng không còn là người cũ nữa, ký ức đã từng kia cũng như là đọc qua thư tịch, cũng chỉ có đặc biệt khắc sâu một chút mới có sự đồng cảm, có một chút nhân quả.
Trừ phi không có bị lạc lúc ở trong thai, nhưng mà tỷ lệ như vậy vô cùng mờ mịt, ngay cả oa oa nhuộm mực càn khôn, cũng vẫn còn bị lạc trong thai.
Nhưng cũng tốt hơn là hoàn toàn tiêu vong không phải sao.
Dư lão bá, có lẽ về sau chúng ta còn có thể gặp nhau!
Mang theo loại suy nghĩ này, Dịch Thư Nguyên mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phường dân cư này, bước dọc theo đại đạo trong thành đi đến về phía ngoại ô.
Lúc đến phố Khánh Nguyên liền phát hiện trong trà lâu Khánh Nguyên có người đang kể chuyện, cũng là có không ít trà khách đang ngồi nghe, chỉ là không có sôi nổi vang danh đến mức chặn cả đường đi giống như trước đây.
Người trong lầu cùng chưởng quầy hiển nhiên cũng không có chú ý đến Dịch Thư Nguyên đi ngang qua, hắn cũng không có dự định đi vào quấy rầy người ta, đợi sau này lại đến kể chuyện rồi hãy nói.
Tới khu nhà cũ ngoại ô, Dịch Thư Nguyên cũng không có thứ gì để dọn dẹp, chính là thu vào những vật như chăn nệm gối đầu, cũng lấy đi một chút chén dĩa chiếc đũa mình mua, lại thi pháp quét tất cả bụi bặm trong phòng ngoài phòng ra ngoài.
Chỉnh đốn hết thảy thỏa đáng cũng chưa tới công phu một chén trà.
Dịch Thư Nguyên đóng kỹ cửa vốn cũng không có khóa, ra tới ngoài viện liền nhìn qua thêm vài lần, lại nhìn tới vùng hoang vu ở bốn phía.
"Vào thời điểm mùa hè, liền có đom đóm như biển, vẫn là rất đẹp."
Dịch Thư Nguyên cảm thấy mình vốn chỉ là một người khách qua đường, nhưng đến giờ phút này, trong đầu cũng không khỏi có những ý niệm khác.
Qua thêm vài năm nữa, nếu như nơi này không có gì thay đổi, có lẽ có thể mua lại mảnh đất này từ trong tay người đời sau của Dư lão hán.
"Đến lúc đó làm một cái bảng hiệu treo ở đầu cửa, gọi là, Huỳnh Hải Cư? Ừm, không tệ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận