Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 261: Hư ảnh nhiếp dương (1)

Bên khu nhà bếp trong đuôi thuyền nhỏ hẹp, Dương Bản Tài đặt ngang con cá trong tay ở trên mặt đất.
Con cá chép này hình như rốt cuộc cũng ý thức được mình sắp bị người giết, nguyên bản miệng ngoại trừ thỉnh thoảng khép mở cũng đã nhảy lên hai cái, kết quả bị Dương Bản Tài đưa tay đè lại, dùng thân dao phay trùng trùng điệp điệp vỗ "Đùng đùng !" hai cái vào đầu.
Con cá cũng cứ thế liền hoàn toàn không còn động tĩnh, tựa hồ là đã bị đập choáng váng.
Sau đó Dương Bản Tài lấy dao vạch một vòng ở phần bụng cá, kết quả lại không cắt được, lại vạch một vòng, vẫn là không cắt đứt.
"Hử? Con dao này cùn rồi hả?"
Dương Bản Tài cầm con dao phay lên nhìn một chút, dùng ngón tay sờ lên lưỡi đao, sau bắt đầu tìm kiếm xung quanh, phát hiện chỗ hẻo lánh bên đó có đá mài đao.
Dương Bản Tài lập tức đi lấy viên đá, sau khi mài giũa đao xong lại trở về vị trí cũ.
"Dương huynh, ta thấy hay là thôi đi, con cá này hình như có chút quái dị, dù là dao cùn một chút, cũng không tới mức không mổ ra được."
Dương Bản Tài nhìn thấy con cá này vẫn không có động tĩnh gì, có lẽ cũng bị một đập vừa nãy chết rồi.
"Giết hay không hiện giờ cũng đã muộn rồi."
Nói xong, Dương Bản Tài lần nữa giữ lấy thân cá bắt đầu mổ bụng, nhưng mà lần này con cá lại đột nhiên run lên một chút.
"Hít... !"
Dương Bản Tài để con dao phay xuống, nắm chặt ngón tay, phía dưới ngón cái đã bị cắt ra một đường vết rách, máu tươi không ngừng chảy ra, nhỏ giọt xuống trên boong thuyền, cũng rơi vào trên người con cá chép.
"Lạch bạch lạch bạch, lạch bạch lạch bạch."
Con cá chép bắt đầu nhảy ở bên trên boong thuyền, Dịch Thư Nguyên nhìn thấy rõ ràng, giọt máu nhỏ xuống trên người con cá chép cũng bị nó nuốt vào ở trong quá trình này.
"Ê ê, Dương huynh, cá của ngươi."
Dịch Thư Nguyên bên cạnh nhắc nhở một câu, Dương Bản Tài nhìn qua, con cá chép kia nhảy nhảy một hồi rõ ràng đã sắp đến biên giới lan can thuyền rồi, gã theo bản năng muốn chạy tới giữ lại, đáng tiếc là vẫn chậm một bước.
"Tùm!" một tiếng, con cá đã nhảy về trong nước.
Dương Bản Tài bịt tay, nhìn vết máu chảy xuống trên mặt đất, lại nhìn Dịch Thư Nguyên bên cạnh một chút.
"Đừng nhìn ta, tại hạ sợ giết cá, vừa nãy cũng không dám tiếp cận."
"Ba lượng đó."
Dương Bản Tài khóc không ra nước mắt, nhìn xuống tay thì lại càng là bi thương, ném ba lượng bạc vào trong nước, tay còn bị đứt tay.
Bên cạnh có một người thuyền viên lớn tuổi đi tới, lão đang muốn chuẩn bị làm cơm tối, cũng nhìn thấy cảnh con cá chép kia nhảy trốn, liền lắc đầu nói.
"Loại cá này ấy mà, trước kia ta đi thuyền bắt được đều là phóng sinh, chạy rồi cũng tốt."
Nghe nói như thế, Dương Bản Tài nhịn đau nhìn về phía lão giả.
"Lão bá, không phải nói ăn cá chép tiền đồ tươi đẹp sao?"
"Cũng không biết từ lúc nào truyền ra cái tin ăn vào có vận may này, nhưng không thấy mấy người phát đạt!"
Lão thuyền viên nói một câu như vậy, cũng cầm theo con cá mè hoa lớn trong tay đặt lên trên boong thuyền, dùng dao phay đập vào đầu một cái, thuận tay liền mổ bụng cá lấy nội tạng, động tác này lưu loát hơn nhiều so với Dương Bản Tài.
"Các ngươi hai công tử trẻ trung này, nếu thật sự muốn ăn cá một hồi nữa tới chỗ ta ăn đi."
"Bao nhiêu tiền?"
Dương Bản Tài hỏi một câu như vậy, gã cảm giác trên thuyền này làm cái gì cũng đều phải có tiền.
Nhưng mà lão thuyền viên lại nở nụ cười, nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
"Riêng việc vị hậu sinh này vốn định mua con cá kia để phóng sinh, bữa này tính ta mời các ngươi."
"Ài ài, câu này định chắc rồi nha! Nhưng mà hắn khẳng định cũng không phải là muốn phóng sinh, chẳng qua là bị ta mua trước rồi mới nói như vậy."
"Vậy thì đa tạ lão bá."
Dịch Thư Nguyên chắp tay cười, hắn cũng không phản bác lại Dương Bản Tài, mà nghiêng đầu nhìn tới mặt nước phía đuôi thuyền, con cá kia hình như vẫn còn đang ở gần đó.
Sắc trời bắt đầu tối, trên thuyền lớn cũng bắt đầu ăn cơm, tuy rằng đều nấu cơm ở cùng một nơi, nhưng bất luận là thức ăn hay là ăn cơm mọi người đều chia làm mấy đợt.
Ngoại trừ một ít hành khách tự chuẩn bị lương thực, tự mình giải quyết riêng ở bên trong khoang thuyền, mặt khác còn có ba đợt ăn cơm nóng hổi.
Ba người đại biểu chủ tàu ăn ở trong khoang nghỉ ngơi, thuyền viên bên này chia làm hai đợt, có mười mấy người vây quanh đồ ăn, thức ăn có thêm một ít, trong đó cũng đã bao hàm một chút hành khách mua đồ ăn.
Mà Dịch Thư Nguyên và Dương Bản Tài thì ăn chực ở bên chỗ lão thuyền viên, cộng thêm hai người bọn họ cũng mới có bảy người.
Bên trong khoang thuyền đã bị một phương nhiều người hơn chiếm, đám người Dịch Thư Nguyên ăn ngay ở bên cạnh đuôi phòng bếp, tuy rằng ba mặt gió lùa, nhưng ít nhất trên đầu có trần nhà, không cần lo lắng trời mưa.
Hơn nữa đồ ăn lại để trong nồi, phía dưới lò còn có than củi, một nồi dưa muối hầm cách thủy thơm ngon, thức ăn một mực nóng hôi hổi, nhìn qua liền thấy ấm người.
"Ôi, hí... phù phù, ngon quá, ôi."
Tay của Dương Bản Tài đã được bó kỹ rồi, lúc này không thấy nửa điểm bất tiện, gắp lấy thịt cá nóng hầm hập cho vào trong miệng, nóng đến mức hà hơi nhưng vẫn hô to ăn ngon.
Dịch Thư Nguyên thổi một chút lại đưa thịt cá vào trong miệng, đồng dạng cảm thấy ngon vô cùng, nhất là hoàn cảnh không khí này, càng làm cho tư vị nổi bật thêm ba phần.
"Ha ha, cũng không tệ lắm phải không? Mạnh thúc đi thuyền rất nhiều năm, tay nghề cũng không phải là trưng cho đẹp."
"Lão bá tay nghề cao!"
"Không sai, ăn rất ngon!"
Dịch Thư Nguyên và Dương Bản Tài trước sau khích lệ, khiến cho lão thuyền viên làm đồ ăn rất là vui vẻ, bốn người thuyền viên khác cũng cười hắc hắc, riêng phần mình gắp rau bới cơm.
"Loại thời tiết lạnh như thế này, phải ăn cơm nóng hổi mới ngon!"
"Đáng tiếc không có rượu."
Lão thuyền viên thở dài một tiếng.
Nghe nói như thế, Dịch Thư Nguyên hơi suy nghĩ liền tiêu sái cười nói.
"Ai nói không có, chỗ ta có, chờ một chút, ta đi lấy mang tới!"
"Thật sự có?"
"Đó là tự nhiên! Đúng rồi, chừa cho ta chút cá, đừng ăn hết sạch đấy!"
"Dịch huynh nhanh đi đi, con cá lớn như vậy sao có thể nói hết liền hết được!"
Dịch Thư Nguyên gật đầu nở nụ cười, đứng dậy đặt chén đũa xuống trên ghế của mình, tiếp đó bước nhanh dọc theo mép thuyền đi đến phía trước.
Chỉ bất quá khi đi đến đằng trước, Dịch Thư Nguyên cũng không có đi vào bên trong kho chuyên chở hàng hoá, mà vẫy tay một cái, giờ phút này hồ lô đã thu nạp tinh quang ánh trăng trên đỉnh cột buồm liền bay xuống dưới, được hắn nắm trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận