Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 267: Thiên dương như kiếm (1)

Bất luận là loại tình huống nào, đều nói rõ rằng cái thứ dưới nước kia không hề tốt lành gì.
Giờ khắc này, dưới nước đã không chỉ đơn giản là có cá lớn nữa, thậm chí có không ít quỷ nước trông có vẻ hơi vặn vẹo.
Những con quỷ nước đó không giống với mấy con quỷ vật vừa mới lưỡng lự ở trên sông, mà là có mục đích rõ ràng, bọn chúng vờn xung quanh con cá lớn kia, hiển nhiên là cùng một phe.
Ngay khi nhìn thấy có một đạo sóng lớn đẩy chiếc thuyền nhỏ ra, bóng mờ trong nước lập tức chú ý đến chỗ thuyền Dịch Thư Nguyên.
Vài đạo quỷ ảnh lại lập tức bơi về phía thuyền lớn, dạo chơi một trận xung quanh đáy thuyền, quấy cho mặt nước trong cơn mưa to không ngừng nổi lên gợn sóng.
Một cái râu cá từ nơi không xa trên mặt sông nhô lên khỏi mặt nước, giống như là một cây cần câu màu đen giơ lên lại hạ xuống trên mặt nước, tựa như một thượng vị giả đang theo dõi.
Nhưng rất nhanh, quỷ ảnh cùng với cá lớn đều không phát hiện ra thân ảnh con cá chép kia.
Cũng vào lúc này, yêu vật trong nước giống như đã ý thức được cái gì, lực chú ý chuyển vào phía trên của con thuyền, chú ý tới một người nam tử cầm quạt xếp đang đứng trong mưa nhìn tới mặt nước.
Dịch Thư Nguyên xòe quạt xếp trong tay ra, híp mắt nhìn tới bóng mờ lớn nhất trong nước kia.
Một cỗ khí tức mơ hồ mà tầm mắt người thường không thể nhận ra, lấy chỗ thuyền lớn Dịch Thư Nguyên đứng làm trung tâm, phát tán ra ngoài.
Nhưng mà đừng nói là người thường, dù giờ phút này Dịch Thư Nguyên không cố ý thu liễm, nhưng yêu vật cùng quỷ vật trong nước đồng dạng không thấy rõ khí tức trên người Dịch Thư Nguyên, chỉ có một loại cảm giác đối mặt áp bách khiến cho chúng nó theo bản năng thối lui khỏi xung quanh chiếc thuyền này.
Trong hồ lô phía trên cột buồm phun ra một cỗ khí tức mơ hồ, cỗ khí tức này bay lên bầu trời, giống như vô hình quất vào tầng mây.
"Ầm ầm."
Động tĩnh này giống như tiếng sấm lại không phải tiếng sấm, vào thời khắc này mây trôi trên bầu trời cũng tiêu tán đi không ít, lúc này mưa rơi cũng liền nhỏ đi.
Mưa vẫn còn không có dừng lại, nhưng đã có một đám ánh mặt trời chiếu xuống từ miệng tầng mây vỡ, chiếu đến trên mặt sông Khai Dương.
Trong sông nổi lên một tầng kim sắc quang mang di động theo sóng nước.
"Nghiệp chướng."
Dịch Thư Nguyên hơi hé mở bờ môi, lập tức có một trận âm thanh trầm thấp rất nhỏ vang lên từ trong miệng hắn, người thường không nghe rõ, nhưng yêu vật ở trong nước kia lại giống như thấy tiếng vang lên ở ngay bên tai.
Trong mưa nhỏ, nguyên bản ánh mặt trời lốm đốm chiếu xuống mặt nước, rõ ràng tựa như lưu động một chút ở bên trong gợn sóng, càng có một luồng bén nhọn bắn đến trong nước.
Loại cảm giác này, tựa như có người dùng một thứ rất sắc bén nhẹ nhàng lướt nhẹ qua bên ngoài thân thể, còn chưa chạm tới chính mình, đã khiến cho người ta dâng lên một loại cảm giác sợ hãi.
Con cá lớn cách màn nước lay động nhìn người đang đứng ở biên giới thuyền lớn, sau đó cảm giác được bên trong chấn động có quang mang chói mắt sáng ngời chiếu qua.
"Ô".
"Ô a."
Những nơi tia sáng đó chiếu qua, mấy con quỷ nước đầy hắc khí bên cạnh trực tiếp tan rã, những con có âm khí hay lệ khí đậm một chút cũng chỉ có thể phát ra một tiếng hét thảm, giống như là mặt trời chiếu tan băng tuyết vậy.
Dưới nước bốc lên một trận bong bóng khí, đều là động tĩnh do quỷ vật chết đi, cá tinh lập tức cảm thấy một trận sợ hãi, tuy rằng nó to lớn, nhưng ở trong nước lại cực kỳ linh hoạt.
Con cá tinh to lớn này là thuộc loài cá nheo, lúc này nó quẩy đuôi mãnh liệt, liền bơi trốn ra một khoảng cách thật xa, càng là trực tiếp ngự thủy mà đi, trong chốc lát đã xuyên thấu qua mấy trăm trượng, cấp tốc bơi về phía sau chạy trốn.
Mưa trên trời đã tạnh, tầng mây càng lúc càng tiêu tán nhiều hơn, phạm vi ánh nắng chiếu tới trên mặt sông cũng đang không ngừng kéo ra, cái loại cảm giác nguy cơ đến từ mũi nhọn ở trong lòng yêu vật dưới nước cũng đang không ngừng kéo dài.
Giờ khắc này, ánh mặt trời khuếch tán trên mặt nước, mà yêu vật trong nước lại tựa như điên cuồng trốn tránh ánh sáng chiếu tới vậy, thi thoảng lại nghe thấy sau lưng có tiếng quỷ vật kêu rên trước khi tiêu tán.
Ánh mặt trời đang đuổi theo ta!
Không, trong ánh mặt trời có một cỗ sát cơ đang đuổi theo ta!
Giờ khắc này, cá nheo tinh tựa như nhớ lại ký ức xa xôi, đó là thời mà con người cầm dao thớt còn nó chẳng qua chỉ là một con cá nheo tầm thường.
Nhưng cho dù nó ngự thủy nhanh hơn nữa, lại không nhanh bằng tốc độ tầng mây tiêu tán.
"Thần thánh phương nào, đây vẫn là khu vực của Thủy Thần Khai Dương."
Một hồi gào thét mang theo quỷ khí mãnh liệt tối tăm u ám từ dưới nước nhanh chóng tiếp cận, cái loại âm thanh vang vọng bên trong thuỷ vực này, ở trong tai người thường lại chỉ giống như như một trận gió quái dị gào thét.
Giờ khắc này, ánh mặt trời chiếu đến nơi này.
Ông !
Đáy nước chấn động mãnh liệt một trận, vô số bong bóng khí sôi trào nổi lên.
Khắp nơi thủy vực bị ánh mặt trời chiếu đến tựa như biến thành dầu sôi, mà hắc khí cùng thân thể cá nheo tinh ở trong đây lại tựa như một đống nước lạnh xối vào dầu sôi.
Rất nhiều hắc khí trực tiếp vặn vẹo tan vỡ và tan biến dưới ánh mặt trời xuyên thấu mặt nước.
Nhưng giờ khắc này, một đoàn khí tức màu đen vẫn còn dây dưa và vặn vẹo kết hợp cùng lực lượng ngự thủy, cuốn theo cá nheo tinh, cấp tốc chạy trốn đi xa.
Thẳng đến một mảnh thủy vực mà thuyền cũng từ từ nhỏ bé đến mức không nhìn thấy nữa, cái cảm giác nguy cơ này mới dần dần tiêu trừ giảm xuống.
Mà giờ khắc này, đám mây trên bầu trời đã hoàn toàn tiêu tán.
Ánh mặt trời đã bao trùm mặt sông, nhưng hiển nhiên ánh mặt trời bình thường cũng không tính quá nguy hiểm, cũng làm cho Dạ Xoa cùng với cá nheo tinh thả chậm tốc độ di chuyển cảm thấy nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Râu mép của ta!"
Vừa nãy do quá mức kinh hãi, cho nên bây giờ cá nheo tinh mới đột nhiên cảm thấy đau, lại phát hiện một cọng râu bên trái của mình đã không thấy nữa.
Thật là nguy hiểm, nếu như chậm một bước, có khả năng không chỉ là râu ria.
Trong đám sương mù màu đen trong nước hiện ra thân hình một người nam tử, người này tóc như cỏ nước, sắc mặt trắng bệch hiện ra hắc khí, trên người mặc áo giáp lộ ra cánh tay vẩy cá, trong tay càng cầm một cây cương xoa hai nĩa.
Nam tử quay lại nhìn về phía vừa mới chạy trốn, lại nhìn tới cá nheo bên cạnh bị cắt đứt một sợi râu dài.
"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này cá nheo tinh mới thở ra một hơi, nhìn Đại Dạ Xoa trước mắt nói.
"Ngươi có thể giúp ta tìm mặt mũi lại không, người này không nói lời nào liền ra tay động thủ, từ trước tới giờ ta chưa từng ăn thiệt thòi như vậy ở thủy vực Khai Dương! Chòm râu của ta muốn dài trở lại, không biết phải mất bao nhiêu năm nữa!"
"Ngươi đã phát hiện do con cá chép kia hả?"
Sắc mặt Đại Dạ Xoa âm trầm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận