Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 269: Phương pháp chính thống (1)

Khí trời quang đãng, nguy hiểm cũng đã đi qua, những con thuyền trên kênh đào cũng bắt đầu kéo hạ toàn bộ cánh buồm xuống, tốc độ di chuyển rất nhanh.
Dương Bản Tài rửa mặt xong đi từ đuôi thuyền lại, rất tự nhiên đi tới phía Dịch Thư Nguyên trên boong tàu, sau khi trải qua buổi tối hôm qua, y cảm thấy mình và vị Dịch tiên sinh này đã tính là bằng hữu rồi.
Nhưng mà lúc đi đến trước boong tàu, liền phát hiện Dịch Thư Nguyên đang hỏi thăm một việc với Mạnh lão hán.
"Miếu Thủy Thần Khai Dương?"
Mạnh lão hán đang cố định cánh buồm vừa mới hạ xuống tới một góc độ, sau khi làm xong việc trong tay thì hơi kinh ngạc nhìn Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh, ngài không phải nói là mình không đi thi sao?"
"Quả thật không có đi thi, chỉ đơn giản muốn hiểu rõ phong cảnh dọc đường mà thôi."
Lúc này Dương Bản Tài cũng mới vừa vặn đi tới, nghe cuộc nói chuyện liền không nhịn được xung phong nhận việc mở miệng.
"Miếu thần của sông Khai Dương sao, ta đã sớm nghe ngóng rồi, là thần miếu Bạc Vân Cảng, đó là miếu đứng đầu của sông lớn Khai Dương, là nơi hương khói tốt nhất cũng là linh nghiệm nhất! Chính là tiền dầu có chút quý, ta cũng đã chuẩn bị xong rồi, đúng rồi Mạnh lão bá, con thuyền này của chúng ta có dừng lại ở chỗ đó không?"
Dương Bản Tài nói xong liền nhìn về phía Mạnh lão hán bên cạnh cột buồm, người sau liền nở nụ cười, gật đầu nhìn Dịch Thư Nguyên nói.
"Dương công tử nói đúng, miếu đứng đầu của con sông Khai Dương ngay ở Bạc Vân Cảng."
Nói xong, Mạnh lão hán nhìn Dương Bản Tài một chút, sau đó mới tiếp tục nói.
"Nhưng mà bến tàu Bạc Vân Cảng hơi đông, vả lại phí cập bến tương đối đắt đỏ, thuyền của chúng ta tuy rằng cần đỗ gần đó mua chút gì ăn trợ cấp, nhưng sẽ không dừng ở Bạc Vân Cảng, mà sẽ giống như thường ngày dừng ở thôn nhỏ ở ngoài bến cảng bảy tám dặm đường."
Dương Bản Tài nghe vậy liền giật mình.
"A? Không dừng lại ở Bạc Vân Cảng? Như thế làm sao được chứ! Ta đã chuẩn bị sẵn tiền dầu rồi, hơn nữa Bạc Vân Cảng cũng không phải là nơi bình thường, bạc vân bạc vân, một bước lên mây nha, sao có thể không dừng ở đó được chứ!"
Lúc này giọng của Dương Bản Tài cũng đã nâng cao lên mấy độ, Dịch Thư Nguyên ở bên cạnh nghe xong cũng phải nhếch nhếch miệng, nhớ tới câu "Lộ phí đi thi phải tiêu ở trên lưỡi đao" của Dương Bản Tài.
Mạnh lão hán ở bên cạnh cũng cười nói một câu.
"Dương công tử, thôn nhỏ gần sông này cũng chỉ cách Bạc Vân Cảng tầm bảy tám dặm đường, nhiều nhất là mười dặm, nếu như ngài thật sự thành kính, đi một chút đường là đến, thuyền của ta ít nhất phải dừng lại ở bên đó qua đêm."
Dương Bản Tài nhíu mày không nói gì, hình như y đang nghiêm túc cân nhắc tính khả thi của việc này.
Dịch Thư Nguyên lại nhìn về phía sông Khai Dương.
"Mạnh bá, thuyền của chúng ta còn mấy ngày lộ trình?"
"Cũng sắp tới rồi, dù thế nào cũng phải cần ít nhất ba ngày, còn phải xem ông trời nữa, nếu như gặp cái loại mưa như vừa nãy, vậy thuyền cũng không đi nhanh được."
Nghe thế, tinh thần của Dương Bản Tài tỉnh táo lại.
"Dịch huynh, Mạnh lão bá, vừa nãy tại hạ không nhìn thấy gì, nhưng cũng nghe được tiếng, phải chăng xém chút nữa xảy ra va chạm thuyền? Cuối cùng thuyền có bị đụng vào nhau không, không có ai gặp chuyện không may chứ?"
"Không có đụng vào, là chiếc thuyền đằng sau, tình huống rất là nguy hiểm, trời mưa to hội tụ nước lại, không chừng là dưới nước có dòng xoáy, ngay vừa mới nãy..."
Mạnh lão hán đang nói lại liếc mắt nhìn Dịch Thư Nguyên, lúc này người sau đã nhìn về phía con sông Khai Dương phía trước.
Vừa nãy Dịch tiên sinh gọi là "Thủy Thần Khai Dương"? Chẳng phải người thường đều gọi là hà bá sao, cái cách gọi này thật là lạ.
"Ây…Nói tiếp đi chứ!"
Dương Bản Tài nhắc nhở một câu, Mạnh lão hán mới hoàn hồn lại.
"Ờ, ngay vừa lúc nãy trời mưa quá lớn, hai chiếc thuyền đằng sau tuy rằng lệch lái, nhưng chiếc thuyền lớn không biết làm sao liền…"
Trong lúc Mạnh lão hán đang nói, những hành khách khác trong khoang thuyền cũng đã ra ngoài để thông khí, nhao nhao vây lại đi qua, mà Dịch Thư Nguyên lại tránh ra vài bước, đi tới gần mũi tàu.
Miếu Thủy Thần Khai Dương, Bạc Vân Cảng?
Dịch Thư Nguyên giống như xuất thần nhìn mặt sông, một hồi sau Dương Bản Tài liền đi tới.
"Dịch huynh, Dịch huynh, vừa nãy đằng sau thật là nguy hiểm, có phải ngươi đã nhìn thấy hay không? Thiếu chút nữa thì thuyền chìm người vong rồi! Nhưng may mà thuyền không sao, trời cũng lập tức quang đãng lại, thật sự là ông trời mở mắt."
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười với Dương Bản Tài.
"Đúng vậy, đêm qua ta không có nghỉ ngơi tốt, bây giờ muốn trở về ngủ bù rồi, mời Dương huynh cứ tự nhiên."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên liền chắp tay đi về phía khoang thuyền, Dương Bản Tài theo bản năng đáp lễ lại, sau khi hoàn hồn không nhịn được mà nói thầm: "Ngủ không ngon còn dậy sớm như vậy?"
Dịch Thư Nguyên về tới nơi hẻo lánh tạm thời thuộc về mình bên trong kho để hàng hoá, trong tay áo bay ra một tấm thảm lót vào trên sàn nhà, sau đó nằm xuống bên cạnh.
Sau khi nằm thẳng xuống không bao lâu, hô hấp của Dịch Thư Nguyên dần trở nên đều đều.
Mà sau một khắc, một hình người mơ hồ tựa như thoát khỏi thân thể của hắn, đi đến bên ngoài thuyền, lại hóa thành một đạo gió mát vô hình thổi từ trong khoang thuyền bay ra, dọc theo đường sông bay tới phía con thuyền đang đi về đằng trước.
Dịch Thư Nguyên lấy một tấm chăn màn biến ảo thành thân thể của mình, đã có thể làm cho có hình có chất, người đạo hạnh thấp hơn so với hắn rất khó nhìn ra được.
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên ngự phong mà đi, tốc độ cực nhanh.
Bây giờ tu vi của hắn đã tăng lên mấy lần, dưới mấy phen ngộ đạo đạt được, cho dù Dịch Thư Nguyên chỉ sử dụng ra ngự phong bình thường, hắn của trước kia cũng không thể so sánh nổi.
Cảnh sắc trong nước cùng với bên ven bờ cấp tốc lao về phía sau lưng, địa phương mà thuyền lớn thuận gió cần di chuyển ba ngày mới có khả năng đến nơi, nhưng Dịch Thư Nguyên vẻn vẹn chỉ cần hao phí gần nửa canh giờ liền có thể đến.
Mặc dù không quen thuộc địa hình tổng thể khu vực, nhưng chỉ cần dọc theo con sông Khai Dương là được rồi, hơn nữa Lục Vũ Vi không thể rời khỏi phạm vi thuỷ vực, cho nên Dịch Thư Nguyên cũng không tiện bay thẳng, một đạo cuồng phong vẫn luôn dán cách mặt nước không xa.
Cái này dẫn đến rất nhiều người ở trên những đội thuyền lớn nhỏ dọc đường đột nhiên cảm giác được một trận gió mạnh thổi qua, người bị thổi trúng cũng thoáng lắc lư, nhưng tiếp theo cũng không có gì xảy ra nữa.
Sau một khoảng thời gian bay dọc theo đường sông không ngắn, Dịch Thư Nguyên đã thấy được bờ sông phương xa có một tòa bến cảng đông đúc, chớp mắt trước còn vô cùng xa xôi, mà liếc mắt lại một cái đã đến gần.
Bến cảng gần đó có một tòa miếu thờ khá to lớn, giờ phút này khách hành hương trong ngoài miếu đông như dệt cửi, hương khói cường thịnh.
Bởi vì kỳ thi mùa xuân sắp tới, trong tòa miếu này quả thực kín người hết chỗ, người coi miếu cũng vừa mệt mỏi lại vừa vui vẻ.
Gió chậm lại, nâng Dịch Thư Nguyên đến mép nước gần miếu thờ.
Trước khi rơi xuống đất, Dịch Thư Nguyên cầm quạt xếp trong tay vẩy một cái tới trong nước.
Vèo !
Quạt xếp hóa thành một đạo làn gió vô hình, thổi tới bờ nước gần đó, lục bình bên cạnh biến thành một cây thủy thảo dính sương sớm, theo gió bên cạnh bờ quét nhẹ qua, liền nhộn nhạo nhấc lên từng đợt gợn sóng nho nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận