Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 270: Phương pháp chính thống (2)

Giờ phút này Dịch Thư Nguyên đã một bước đạp tới trên bờ, thân hình cũng lập tức từ không có hình dần đến mơ hồ, lại trở nên rõ ràng.
Chẳng qua tuy rằng hình thể vô cùng rõ ràng, nhưng giờ phút này quanh thân Dịch Thư Nguyên có thanh khí vờn quanh, trong mắt người thường sẽ sáng ngời vài phần, nhưng sau khi nhìn xong rất nhanh sẽ quên đi hắn có hình dạng gì.
Lúc này Hôi Miễn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa nãy tiên sinh bay quá nhanh, dù nó ở trong ngực tiên sinh không có cuồng phong đập vào mặt, nhưng vẫn cảm thấy rất khẩn trương.
"Tiên sinh, đây là phương pháp chính thống mà ngài nói?"
"Đúng vậy, trên sông Khai Dương có yêu nghiệt ra ngoài hại người, còn có quỷ vật đã thành tựu nhiếp dương khí của con người, yêu vật quỷ vật qua lại tự nhiên như vậy, Thủy Thần Khai Dương khó có thể từ chối tội trạng được!"
Nghe Dịch Thư Nguyên trả lời, Hôi Miễn sửng sốt một chút.
"Nhưng đó chính là nghĩa tử cùng với Đại tướng dưới tay của người ta nha."
Dịch Thư Nguyên nhìn Tiểu Hôi trong ngực, nở nụ cười.
"Thật không? Nhưng mà ta không biết nha!"
"Ngài rõ ràng biết…"
Hôi Miễn nói đến một nửa liền không nói nữa, nó đã kịp phản ứng lại, tại sao tiên sinh phải biết rõ? Đúng vậy, tiên sinh không biết!
Trong khi đang nói chuyện, Dịch Thư Nguyên đã đi thẳng về phía trước, theo bước chân đi về phía trước, khách hành hương phía trước cũng càng lúc càng nhiều, người bên ngoài không chút nào kinh ngạc đối với việc Dịch Thư Nguyên xuất hiện từ một phía không người, dường như vốn nên là như thế.
"Ài ài ài, các vị thí chủ, các vị tín đồ, các vị quan nhân đại thiện, trong miếu quá nhiều người, chư vị tạm thời đi chậm chút! ".
Miếu công ở bên đó hô hào.
"Hà bá đại nhân rất linh nghiệm, chỉ cần chư vị thành kính là được, mua hương ở ngay bên ngoài, đi tới bên trong sẽ không có quầy hàng nữa! ".
Người quả thật rất nhiều, nhưng còn không đến tràng cảnh đến đi không được.
Dịch Thư Nguyên theo dòng người nối liền không dứt đi vào phạm vi của miếu thờ, phát hiện quầy hàng mua hương tuy lớn, nhưng chỉ có một cái, không giống những miếu thờ khác đông đảo rất nhiều quầy hàng cạnh tranh lẫn nhau.
Thoạt nhìn quầy hàng hương nến này cũng là sản nghiệp của miếu thờ.
"Các vị lão gia khách hành hương, có muốn mua chút hương hay không?"
Trên quầy hàng có người thét to, có người nhận tiền cũng có người lấy hàng đưa hương, phân công mỗi người một việc.
Tuy rằng người tới đây không phải mỗi một người đều mua hương, nhưng người mua hương khẳng định chiếm phần lớn, Dịch Thư Nguyên cũng đi tới đó.
"Ây vị công tử này, có phải muốn mua hương hay không? Đây là đàn hương thượng hạng, có loại 20 đồng ba cây, 50 đồng ba cây, 100 đồng ba cây, còn có Thần Hữu Hương một lượng bạc ba cây!"
Ồ, hương này thật là đắt!
Một lượng bạc ba cây hương cũng dám bán? Đây là hương trộn lẫn với phấn vàng để làm ra sao?
"Ta muốn ba cây hương 20 đồng tiền."
Dịch Thư Nguyên đáp lại một câu như vậy.
Đa số mọi người đều là mua 20 đồng, nhưng chỉ cần là người ăn mặc như nho sinh, thông thường đều cất bước từ 50 đồng.
Dẫu sao kỳ thi mùa xuân sắp tới, lúc này nho sinh tới bái thần, hơn phân nửa chính là muốn ký thác Thần Linh, nhờ thần phù hộ khảo thí đạt được công danh.
Mà nghe Dịch Thư Nguyên nói, miếu công chào mời liền nhịn không được mà nhếch miệng.
Vừa mới liếc mắt liền thấy vị công tử này dung mạo tuấn tú, khí độ bất phàm, còn tưởng rằng là một khách hàng lớn, không ngờ lại mua hương có 20 đồng.
Thư sinh người ta đều mua 50 đồng hoặc 100 đồng, thậm chí cả một lượng bạc, thần linh dựa vào cái gì phù hộ ngươi 20 đồng?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trong miệng thật ra cũng không nói, chỉ là sắc mặt khinh bỉ rõ ràng đã khắc ra ngoài.
Dịch Thư Nguyên lơ đễnh, hắn đưa tiền cho người miếu công bên cạnh, tự nhiên có người đưa qua ba cây hương.
"Hương của ngài."
Dịch Thư Nguyên tiếp nhận, sau đó cũng không nói cảm ơn, trực tiếp thuận theo dòng người đi tới bên trong miếu thờ.
"Hôi Miễn, ngươi nói hà bá nơi này có nhận nổi ba cây hương mà ta đốt hay không?"
"Hì hì hì hì."
Hôi Miễn dùng tiếng cười nhẹ để trả lời, nó đã không thể chờ đợi được nữa rồi, tuy rằng sớm đã biết rõ tiên sinh không thể tuỳ tiện bái thần, nhưng nó cũng chưa từng nhìn thấy qua việc này, bây giờ cuối cùng cũng đã có thần phải thể nghiệm trước rồi.
Miếu hà bá không chỉ là cung phụng hà bá, còn có cả thủ hạ các loại quan tướng dưới trướng hà bá, thậm chí còn có một Thiên Điện chuyên môn cung phụng mấy vị Thiên Thần thủy bộ.
Miếu thờ này cũng không chỉ là thắp hương, còn có rất nhiều cảnh trí, càng có văn chương mà văn nhân mặc khách đấu thi từ lưu lại, kiến tạo ra một mảnh cảnh tượng phong nhã.
Dịch Thư Nguyên không có dự định du lãm ở trong tòa miếu thờ này, càng không có tham dự trò giải trí của văn nhân bên đó, mà rất giống với khách hành hương có mục đích bình thường, đi xuyên qua mấy viện phía trước, đi tới phía tòa chánh điện lớn nhất.
Phía trước đều là khách hành hương, từ nội viện đến bên trong điện, đều là một mảnh sương mù lượn lờ.
Dịch Thư Nguyên từ bên ngoài ngẩng đầu nhìn lên, Thủy Thần sông Khai Dương giống như là một nam tử thần sắc bình tĩnh.
Hà bá này đầu đội Tiến Hiền Quan, mặc áo bào có họa tiết mây đen, tạo hình vô cùng tinh tế, tô đậm ra ba phần thần tính, ánh mắt tựa như khép hờ nhìn rất nhiều khách hành hương cung kính thành kính dưới đài.
Dịch Thư Nguyên đứng ở trong viện, bình tĩnh nhìn Thủy Thần Khai Dương, hắn cũng không vào miếu đoạt bồ đoàn cúng bái cùng với khách hành hương, cũng không có dự định đi tới bên trong thắp hương.
Chỉ là ý niệm trong đầu khẽ động, đỉnh ba cây hương trong tay Dịch Thư Nguyên liền có khói sinh ra, nháy mắt kế tiếp liền cùng nhau bị đốt lên.
Dịch Thư Nguyên cầm ba cây hương mùi thơm ngát trong tay, đi tới biên giới đỉnh hương lớn trong nội viện.
Trong đỉnh hương là rất nhiều rất nhiều hương khách hành hương thông thường cắm vào cung phụng, mà vào lúc này Dịch Thư Nguyên hai tay nắm chắc hương, nhẹ nhàng cắm ba cây hương đã đốt vào đỉnh hương đối diện phía tượng thần.
Giờ khắc này, một cỗ mùi hương nồng đậm không phải người người có thể ngửi thấy lập tức truyền ra từ trong đỉnh hương.
Khách hành hương đang bái thần phát hiện bên trong cái lư hương biên giới bàn thần, những cây hương dài kia hình như đang run, hương tro nguyên bản tích góp bao phủ ở chỗ đầu nhang bỗng nhao nhao tróc ra.
Người coi miếu đang chào hỏi mọi người phát hiện một số ngọn đèn dầu trong cây đèn cầy lớn bên cạnh đang lắc lư, dầu thắp bên trong đèn chong cũng nổi lên gợn sóng.
Văn nhân mặc khách đang vung bút vẩy mực vui cười kèm theo thi từ, lại phát hiện nắp của chén trà nhỏ đang run rẩy, mực nước trong nghiên mực rung động, nét chữ dưới bút trong tay cũng hơi nghiêng lệch, nhưng đây chẳng phải là tay cầm không vững khiến cho bút lệch, mà là bàn cùng với trang giấy đang rung rung.
Loại cảm giác này lúc đầu không hề rõ ràng, sau đó mới làm cho người ta phát hiện, dần dần trở nên càng lúc càng kịch liệt.
Toàn bộ miếu hà bá sông Khai Dương bắt đầu hơi lắc lư, một chút bụi bặm nhiều năm không quét dọn tới cũng không ngừng rớt xuống.
Nhất là một cái tượng thần hà bá run rinh lợi hại nhất, tựa như muốn lật từ trên thần đài xuống.
"Ầm ầm ầm ầm ầm ầm."
Trong khoảng thời gian ngắn, đã có động tĩnh rầm rầm.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Là địa long trở mình sao?"
Có người ngây người, có người ngạc nhiên, nhưng theo động tĩnh càng lúc càng lớn, rốt cuộc có người kinh hãi lớn tiếng kêu lên.
"A !"
"Miếu sắp sụp rồi! ".
"Chạy mau a !"
"A ".
"Chạy mau ! ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận