Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 273: Đùa giỡn quay vòng vòng (1)

Sau khi rời khỏi miếu hà bá thì Dịch Thư Nguyên liền lập tức đi đến bên mép sông, hắn vẫy tay một cái về trong nước, quạt xếp liền bay về trong tay của hắn.
Sau một khắc, Dịch Thư Nguyên liền hóa thành một trận gió thổi dọc theo đường sông bay mất.
Niên Triêu Sinh kia dù gì cũng là chính thần của sông Khai Dương, tuy rằng Dịch Thư Nguyên xem thường nhưng cũng không muốn dây dưa nhiều với gã.
Sông Khai Dương cũng được coi như là thủy vực lớn ở trong cảnh nội của Đại Dong, Niên Triêu Sinh cũng là Thủy Thần Khai Dương được Thiên Đình sắc phong chính thống.
Vừa nãy Niên Triêu Sinh có nói một câu rất đúng: "Nhìn trên mặt mũi của Thiên Đế."
Sông Khai Dương là thuỷ vực do người đào ra, cho nên tuy rằng thuỷ vực cực kỳ rộng lớn, nhưng mạch nước lại không bì được so với sông lớn thiên nhiên, chỉ có điều nó cũng là một loại chậm rãi tăng trưởng.
Thủy Thần Khai Dương, hoặc là nói thuỷ vực sông Khai Dương này, cũng là một trong số ít thủy vực lớn mà Thiên Đình có thể chủ đạo.
Cho dù Dịch Thư Nguyên thật sự có mười phần nắm chắc tru sát Niên Triêu Sinh, nhưng hắn cũng không thể không cần cố kỵ mà giết chính thần, mà màn khiển trách vừa xong của hắn cũng coi như là không nhẹ rồi, hoặc là nói còn nặng hơn một chút so với trong tưởng tượng của hắn.
Đường trở về cũng đã trở nên quen thuộc hơn, cho nên tốc độ của Dịch Thư Nguyên cũng nhanh hơn so với lúc đi, khi hắn trở lại trong khoang thuyền lớn, hết thảy đều giống y như lúc hắn đi, không có bất kỳ thay đổi nào.
"Ôi!"
Dịch Thư Nguyên nằm lên trên thảm rồi triệt hồi huyễn thuật, sau đó duỗi lưng một cái ngồi thẳng lên.
Nhớ lại đủ loại hành động vừa rồi, ở góc độ của Dịch Thư Nguyên xem ra, chuyến đi này vẫn là rất kích thích.
"Ta nghĩ gã cũng không dám nói một đàng làm một nẻo!"
Sau khi nói thầm một câu, Dịch Thư Nguyên liền đứng dậy đi ra khỏi kho để hàng hoá, đi tới bên ngoài, buổi trưa hôm nay khí trời nắng ráo sáng sủa, hầu như không có ai ở trong khoang thuyền, tất cả đều ra bên ngoài phơi nắng.
"Ồ Dịch huynh, ngươi tỉnh rồi?"
Dương Bản Tài nhìn thấy Dịch Thư Nguyên đi từ dưới kho để hàng hoá tới liền lập tức phát hiện trước tiên, đồng thời nhiệt tình kêu gọi.
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, theo thói quen đi tới vị trí cũ mà hắn thường đứng, mà Dương Bản Tài cũng đến gần vài bước, ghé vào lỗ tai của hắn thấp giọng nói.
"Dịch huynh, Mạnh lão bá nói, khoảng thời gian hai người chúng ta ở trên thuyền, bọn họ sẽ bao hết đồ ăn, ha ha ha."
Nói xong Dương Bản Tài còn nhìn ngó xung quanh, như là sợ bị người khác nghe thấy.
"Cho nên phải nói, đi ra bên ngoài vẫn là phải kết giao bằng hữu nhiều một chút, rất có chỗ tốt, ngươi thấy có đúng hay không Dịch huynh?"
"Đúng đúng đúng, Dương huynh nói đúng!"
Dịch Thư Nguyên cười phụ họa một tiếng, đứng ở một góc mũi tàu nhìn tới mặt sông, cũng nhìn phong cảnh dọc đường, nhưng mà nhưng trong lòng lại nghĩ đến việc khác.
Giờ phút này, Hôi Miễn ở dưới tóc của Dịch Thư Nguyên lẩm bẩm nói nhỏ nhẹ một câu.
"Dương Bản Tài ngươi chẳng qua là được thêm vào mà thôi, người ta muốn mời chính là tiên sinh của ta!"
Bên ngoài miếu hà bá, người coi miếu, miếu công, cùng với đám khách hành hương đứng đợi ở một khoảng cách an toàn hồi lâu, mãi mới xác nhận chấn động bên trong đã biến mất.
"Vì sao miếu hà bá lại đột nhiên chấn động vậy nhỉ?"
"Đúng vậy, nơi khác không chấn động, chỉ có chỗ này là chấn động?"
"Chẳng lẽ hà bá lão gia tức giận?"
"Đi nhìn xem?"
"Có lẽ…Không sao rồi đúng không?"
Nhóm người nhao nhao nghị luận, nhưng mà cũng không có ai tiến vào miếu trước cả, cuối cùng vẫn là người coi miếu cùng với miếu công bước trở về, dẫu sao nơi đây cũng là chỗ liên quan tới chén cơm của bọn họ.
Một chút hương án cùng với lư hương bày biện trong miếu thờ đều đã bị lật ngược lại rồi, may mà một số ngọn đèn dầu cũng không bị đổ, càng không có đốt cháy thứ gì, thế nhưng những chiếc đèn chong đều không ngoại lệ, tất cả đều đã bị dập tắt.
Người coi miếu nhìn đại khía tình huống một chút, sau đó liền nhanh chóng xông về phía cửa lớn của miếu thờ, thò tay đóng cửa gỗ lại, đồng thời chèn chặt then cài cửa.
"Mau mau mau, đám người các ngươi, nhanh đi thắp đèn chong lên!"
"Ách, dạ dạ!"
"Còn nữa, cũng cần phải bổ sung thêm cả dầu thắp vào nữa."
"Đốt đèn đốt đèn!"
"Để ta đi lấy dầu thắp!"
"Nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút cho ta."
Người coi miếu giảm thấp giọng nói xuống, thậm chí ngay cả thân thể cũng theo bản năng hạ thấp xuống một chút.
Lúc này bụi bặm bên trong miếu thờ vẫn không có rơi xuống hết, bây giờ lại bởi vì thân ảnh bận rộn của đám miếu công cùng người coi miếu khiến cho chúng lần nữa bị động bay lên khỏi mặt đất.
Đèn chong hay còn gọi là đèn trường minh, chính là phải cam đoan bất diệt mới được gọi là đèn chong.
Những chiếc đèn chong này đều là thứ khiến đám quan lại quyền quý tiêu tốn không ít tiền, nếu như để cho bọn họ biết được đèn kia bị tắt đi, tin tưởng rằng đám người coi miếu không đảm đương nổi ngụ ý của việc này, tức giận là việc nhỏ, về sau không tới, thậm chí còn giận lây sang mới là việc lớn.
Hà bá lão gia nặn bằng đất sét có thể bình yên ngồi trên thần đài, nhưng mà người coi miếu còn phải dựa vào nơi đây để hưởng vinh hoa phú quý nữa đấy.
"Người coi miếu, người coi miếu! không tốt ! bên phía chủ điện! ".
Lúc này bên trong miếu bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu kinh hoảng của miếu công.
"Hả, kêu gào cái gì cái mà kêu, nhỏ giọng một chút cho ta."
Người coi miếu nhanh chóng vội vàng đi qua, nhưng khi đi đến điện hà bá, cả người gã liền đứng trơ ra ở tại chỗ.
"Hà bá lão gia!"
Giờ phút này trong điện hà bá, tượng đất của hà bá bên trên thần đài đã ngã xuống, chẳng những ngã mà còn rơi xuống dưới đất, càng là đổ vỡ chia năm xẻ bảy.
"Trời ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy, vì sao hết lần này tới lần khác lại xảy ra vào đúng lúc kỳ thi mùa xuân này chứ."
Người coi miếu ngồi liệt trên mặt đất than khóc, chỗ này cũng chính là nơi Thủy Thần Khai Dương tê liệt ngã xuống lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận