Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 279: Ngọc Bài phát sáng (1)

Địa điểm thuyền lớn dừng lại trên đường thật ra không nhiều lắm, từ lúc xuất phát từ Minh Châu đến nay, cũng chỉ dừng lại ở bờ sông của thôn nhỏ gần Bạc Vân Cảng, về sau thì tạm lưu lại ở những thôn xóm nhỏ khác.
Đoạn thời gian trước lúc thuyền đỗ ở gần Bạc Vân Cảng, Dịch Thư Nguyên còn phụng bồi Dương Bản Tài đi tới xem miếu hà bá.
Tượng hà bá cũng đã sụp xuống, nhưng mà tòa miếu này rõ ràng vẫn còn mở ra, tượng hạ bá phá toái ở chánh điện đã được dọn dẹp sạch sẽ, sau đó được phủ lên một tấm phướn vẽ hình tượng thần, nói là chuẩn bị thay mới tượng thần.
Không thể không nói, năng lực tư duy của người coi miếu này quả thật rất mạnh, thực sự để cho Dương Bản Tài thất vọng, cảm thấy vận khí của mình không tốt.
Vào thời điển di chuyển được ước chừng hai mươi ngày, rốt cuộc thuyền đã nhích tới gần bến cảng Thừa Thiên Phủ.
Khi thuyền cách bến cảnh Thừa Thiên Phủ còn hơn mười dặm, lưu vực đường sông cũng đã trở nên càng rộng hơn.
Đến nơi này, tốc độ di chuyển của các thuyền khác cũng bắt đầu giảm xuống, trong tầm mắt của Dịch Thư Nguyên, những tàu thuyền xung quanh cũng dần dần trở nên dày đặc lên.
"Sắp đến bến cảng kinh thành rồi! ".
Có thuyền viên hét lên một tiếng trên boong thuyền, khiến cho người trong khoang thuyền nhao nhao đi ra ngoài.
Bến cảng còn chưa tới, nhưng mà rừng buồm gần đó đã vô cùng hùng tráng, mà quy mô và phong thái của bến cảng Thừa Thiên Phủ ở nơi xa càng là vô cùng hùng vĩ.
Dương Bản Tài đứng ở bên cạnh Dịch Thư Nguyên, giờ phút này lòng dạ rõ ràng đã tăng vọt.
"Kinh Thành, Dương Bản Tài ta đã đến rồi đây, chờ ta đề tên lên bảng vàng, liền sẽ danh truyền thiên hạ ! ".
Dương Bản Tài la lên một tiếng như vậy, chẳng những người trên thuyền đều nhìn tới y, ngay cả người trên một chút đội thuyền hơi chút gần đó cũng đều nhìn lại.
Dù lấy da mặt của Dịch Thư Nguyên cũng phải thở dài, lùi khỏi bên người Dương Bản Tài hai bước.
Dưới đáy thuyền, Lục Vũ Vi một mực theo sau, lúc này nàng cũng không biến thành cá chép, mà lấy thân người để bơi.
Lục Vũ Vi chụm hai chân lại tương tự như đuôi cá, vung vẩy lướt về phía trước, thậm chí không cần dùng tay phụ trợ, chỉ vẻn vẹn dựa vào thân thể mềm dẻo liền có thể linh hoạt khống chế phương hướng, vả lại tốc độ cũng không chậm chút nào.
Dịch Thư Nguyên đứng ở biên giới mạn thuyền, lấy khóe mắt liếc qua dưới nước, nghĩ thầm nếu như Lục Vũ Vi đi tới thế giới kiếp trước của hắn, nhận lời mời của thủy cung nhận biểu diễn Mỹ Nhân Ngư, trình độ nhất định là số một.
Càng là tới gần bến cảng Thừa Thiên Phủ, thuyền bè lại càng dày đặc, nhưng cũng không phải là không hề có thứ tự, nơi đây rõ ràng có một số thuyền nhỏ của quan liêu qua lại trên mặt sông.
Trong đó một chiếc lúc này cũng đã tới gần chỗ thuyền của đám người Dịch Thư Nguyên.
Giờ phút này thuyền đã thả neo dừng hẳn, hai thuyền cách nhau cỡ tám chín thước, thuyền bên này liền ném xuống phía dưới một bó thang dây.
Sau đó một vị quan sai với một chiếc khăn trùm đầu trên thuyền nhỏ liền thuận theo thang dây leo lên trên.
Quan sai vừa lên tới, chủ tàu sớm đã chờ đợi liền nhanh chóng đi tới, không sai, chính là lão đầu nhận thuyền phí kia.
"Sai gia, chúng ta là từ Minh Châu tới, khi nào có thể được xếp vào nơi cập bến?"
Quan sai quét mắt nhìn trên thuyền một vòng, cũng nhìn ra được thuyền này còn chở kèm một chút hành khách, tầm nhìn càng là thoáng lưu lại chỗ Dịch Thư Nguyên cùng Dương Bản Tài, đây hẳn là nho sinh đi thi.
"Minh Châu, như vậy hẳn là chở lá trà đúng không? Có cần chở hàng quay lại không? Đã dự tính số lượng cùng với thời gian lưu lại xong chưa?"
"Hồi bẩm sai gia, đúng là chở lá trà, số lượng không nhiều lắm, vẻn vẹn non nửa kho, số lượng cụ thể cùng với tất cả sự vụ đều đã ghi chép ở đây, mời sai gia xem."
Quản sự đưa một tờ giấy tới, nhưng mà Dịch Thư Nguyên cách đó không xa rõ ràng thấy dưới tờ giấy còn kê lót thứ gì, tám phần chính là ngân phiếu gì đó.
Quan sai tiếp nhận tờ giấy, vuốt phẳng dưới đáy, rất nhanh liếc qua, thấy là ngân phiếu năm lượng của tiền trang Đại Thông Kinh Thành, trên mặt lập tức nở nụ cười.
"Ừm, rất hiểu quy củ, tất cả đều đã viết đủ, như vậy cũng giảm bớt cho ta không ít chuyện, trên thuyền không chở tội phạm truy nã gì chứ?"
"Ài ôi! Sai gia ngài nói gì vậy hả, ông chủ chúng ta vốn chỉ làm sinh ý nhỏ, liên tục dặn dò ta nhìn kỹ, như thế nào dám phạm pháp chứ!"
Quan sai nở nụ cười.
"Buôn lá trà mà còn nói vốn sinh ý nhỏ, những thứ thương nhân các ngươi này, ha ha ha ha, ta sẽ xuống kho tra xét một chút, một số thông lệ vẫn không thể bỏ qua được!"
"Dạ dạ dạ, mời sai gia!"
Quản sự liên tục đưa tay làm tư thế mời.
Đợi khi kiểm tra xong rồi, quan sai trở lại trên boong thuyền, đưa cho quản sự một cái mộc bài, trên đó viết chữ "Bính sáu", cái này đại biểu cho nơi cập bến, lại cho một tờ lời ghi chép, in lên con ấn tùy thân mang theo.
"Ngày mai giờ tỵ nhập cảng, buổi trưa hôm sau xuất cảng, chậm một chút cũng không sao, nhưng không có thể vượt quá thời gian!"
"Biết rõ biết rõ, đa tạ sai gia! Sai gia đi thong thả!"
Quản sự liên tục gật đầu.
Quan sai khoát tay áo, lúc đi về phía thang dây liền nhìn qua Dịch Thư Nguyên cùng với Dương Bản Tài hô một tiếng.
"Đương kim thiên tử có chỉ, nội dung kỳ thi mùa xuân năm nay là khôi phục binh pháp cùng với võ khoa, người biết được chiến sự có thể thử xem, ý chỉ này đã truyền ra ngoài, nhưng có lẽ cũng không có lan truyền rộng rãi."
Vào mấy chục năm trước, võ khoa của Đại Dong đã lấy một loạt chế độ tiến cử hạn mức trong quân thay thế, đã rất nhiều năm không có thiết lập khoa chuyên khảo thi rồi, nhưng lần nữa thêm vào cũng có thể giải thích được.
Mà thật ra khoa cử Đại Dong cũng là làm theo quy luật nhất định, vào một chút danh mục chạm tay có thể bỏng năm đó, một số việc cũng sẽ được thể hiện ra ở trong những bài thi của khoa cử khác.
Giống như năm nay lần thứ nhất khôi phục võ cử, như vậy thời điểm cống sĩ khoa văn thi, khả năng đại khái sẽ có liên quan đến phương diện chiến sự, có lẽ không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối có.
Dẫu sao Đại Dong từ trước đến nay cũng có truyền thống nho tướng, có văn có võ cũng là một đoạn giai thoại.
Thật ra loại sự tình này chỉ cần đến trong bộ phận kinh thành, khẳng định sẽ lập tức biết, nhưng biết sớm một tiếng vẫn là làm cho người khác chịu ơn.
Dương Bản Tài nghe vậy liền vội vàng chắp tay gửi tới lời cảm ơn.
"Đa tạ sai gia đã báo cho biết, nếu như không phải ngài nói, ta còn không biết đấy!"
Dịch Thư Nguyên cũng là chắp tay với vị quan sai này, tuy rằng hắn không phải thí sinh, nhưng đối với phương rõ ràng cũng là phóng thích thiện ý đối với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận