Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 28: Sầu lo (2)

Lúc chạng vạng tối, bên bàn ở phòng bếp Dịch gia, bên trong bếp lò còn có ngọn lửa yếu ớt, bàn ăn bày ở nơi tương đối ấm áp trong phòng, dầu chảy ra ngoài thỉnh thoảng nhảy lên một chút hỏa diễm, chiếu sáng cho cả trong phòng.
"Cái gì? Huynh trưởng, ngươi muốn đi huyện nha làm cái chức vị văn lại kia, nhưng nơi đó cách nhà rất xa!"
Dịch Bảo Khang kinh ngạc nói, thê tử dưới bàn liền giẫm lên ngón chân của y, tươi cười nói với Dịch Thư Nguyên.
"Đại bá tìm được việc làm là chuyện tốt, đúng rồi đại bá, huyện nha trả ngươi bao nhiêu tiền công?"
Lúc trưởng bối nói chuyện, vợ chồng Dịch Dũng An và hài tử ở một bên giữ im lặng ăn cơm, nhưng lỗ tai đều đang lưu ý lắng nghe, trước đây Dịch Dũng An cũng hỏi qua đại bá của mình về việc này, nhưng trên đường Dịch Thư Nguyên chỉ cười cười không nhiều lời.
Nghe Triệu thị hỏi, Dịch Thư Nguyên cân nhắc một chút, cũng không hoàn toàn chi tiết nói, chỉ nói đại năm thành tiền thù lao ra, dẫu sao chủ bộ nói đãi ngộ hắn cho tuyệt đối là tranh thủ mức cao nhất.
"Theo ngày sách không thấp hơn 2000 mà tính, có thể được một đấu năm gạo, lấy giá thị trường tính tiền đồng."
Sáng tác huyện chí đương nhiên không chỉ sao chép đơn giản như vậy, phải điều tra chuyện xưa và bổ sung cái mới, quy nạp và sửa sang lại, sau đó là ghi chép thành sách..., nhưng Dịch Thư Nguyên liền nói theo phương thức người trên bàn có thể nghe hiểu.
"Một đấu năm thăng gạo!" "Một đấu năm..."
Triệu thị thê tử của Dịch Bảo Khang lên tiếng kinh hô, đây rõ ràng chính là gạo nha, không phải là tiểu mễ gì gì đó, đổi với giá gạo hiện giờ, làm sao cũng phải được bảy tám chục đồng, đối với người ở nông thôn nông mà nói, đây đã không phải là số lượng nhỏ.
Nhà nông có lương thực nhưng tiền không nhiều lắm, cho dù có người nhận lương thực, nhưng ở nông thôn cũng sẽ không dùng sức ép giá.
Phu phụ Dịch Dũng An cũng không nhịn được nữa, thấp giọng nói chuyện.
"Nhiều như vậy sao!"
"Cái này là bao nhiêu tiền?"
"Gần 100 đồng đó!"
"Một ngày lại nhiều như vậy sao?"
Nên biết rằng Dịch Dũng An một năm cũng không đi đến nội thành được vài lần, nghiến răng mua mấy cái bánh bao của Đồng Tâm Lâu, cũng chỉ là bỏ ra 9 đồng, còn 3 đồng liền có thể ăn một bát mì Dương Xuân.
Cũng chỉ có hài tử bờ mông tương tự như là bánh xe đong đưa qua lại trên chỗ ngồi, không biết mấy người lớn đang gào to cái gì.
Trên mặt Triệu thị lộ ra vẻ tươi cười, dùng chân đá Dịch Bảo Khang hai cái, thấy y không nói lời nào, liền tự mình mở miệng, sắc mặt cũng từ cao hứng lập tức trở nên có chút than thở.
"Ài, vẫn là đại bá có năng lực, những năm này chúng ta dưỡng lão phụ mẫu cùng với chăm sóc trước lúc lâm chung rất là khó khăn, lúc trước mẫu thân quanh năm có bệnh, lúc nào cũng hô hoán đại bá, nếu như đại bá trở về sớm một chút thì tốt rồi!"
Tiếng đại bá này Triệu thị gọi chưa bao giờ thân thiết chân tâm đến như thế.
Triệu thị nói bóng gió ai cũng nghe ra được, Dịch Bảo Khang mặt mo cũng muốn đỏ lên rồi, há miệng định nói chuyện, nhưng lại bị Dịch Thư Nguyên tới trước một bước nói chuyện đè xuống.
"Đệ muội yên tâm, thân là huynh trưởng, ta chắc chắn sẽ đền bù tổn thất thiếu sót những năm này, ăn cơm đi."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên vỗ vỗ bờ vai Dịch Bảo Khang, cầm lấy chiếc đũa gắp rau ăn cơm, chỉ là chút dưa muối củ cải trắng cũng ăn rất ngon, so với bất luận một ngày nào trước đây cũng đều thoải mái hơn, chút điểm này trong lòng Triệu thị hắn làm sao lại không biết chứ.
"Đừng nhìn nữa, ăn cơm đi!"
"A a!"
"Đại bá, ngài ăn quả trứng gà này đi..."
Triệu thị giả ý đưa một quả trứng luộc duy nhất qua, nhưng làm nàng kinh ngạc là Dịch Thư Nguyên rõ ràng không chút cự tuyệt, cứ thể tiếp nhận, đập "cộp cộp" hai cái ở góc bàn, sau đó liền bắt đầu lột vỏ.
Đợi đến lúc bóc sạch vỏ trứng, Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn Triệu thị, mang theo nụ cười lắc đầu, qua tay liền bỏ vào trong bát của hài tử trên bàn.
Sau khi bới nốt một miếng cơm sau cùng vào trong miệng, trong lúc biểu lộ của Triệu thị cũng thoáng có chút lúng túng, Dịch Thư Nguyên đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Đêm nay, lúc Dịch Thư Nguyên chìm vào giấc ngủ liền rất an tâm, bởi vì vấn đề sinh kế tạm thời đã được giải quyết, lo lắng trên thế giới này đã thiếu đi hơn phân nửa.
Nhưng đến sau nửa đêm sau khi tỉnh lại, Dịch Thư Nguyên vẫn còn có chút mất ngủ, nỗi lo gần đã giải quyết, nhưng nỗi nhớ quê lại tập kích, tương lai của hắn cũng vẫn vô cùng mờ mịt như cũ, ta phải sống cuộc đời này như thế nào? Cũng có một loại cảm giác lo lắng không yên khi lần đầu tiên tìm việc làm như ở kiếp trước.
Suy nghĩ của Dịch Thư Nguyên không ngừng kéo dài, thế giới này quá lớn, không biết biên giới ở đâu, thế giới này lại quá xa lạ, không biết bên ngoài có cái gì.
Con quái xà kia coi như là yêu quái đi? Nếu quả thật chính là yêu quái, vậy còn quỷ thần tiên Phật thì sao?
Trong lòng Dịch Thư Nguyên rất mâu thuẫn, một phương diện hắn hy vọng là có, dẫu sao có rất ít người có thể không hoàn toàn hướng tới những thứ này, nhưng một phương diện khác hắn cũng hy vọng là không có, bởi vì có, liền đại biểu cho nguy hiểm và không biết.
Chỉ tiếc là võ công đã khó luyện rồi, lấy ý nghĩa bóng trong lời nói của A Phi, Dịch Thư Nguyên sớm đã trôi qua thời cơ rèn võ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận