Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 281: Cá chép một trăm năm chấn kinh (1)

Trong mưa, đò ngang chậm rãi xuyên qua từng chiếc thuyền lớn như rừng trên con sông, tuy rằng thuyền nhỏ đông đảo, nhưng lại hết sức có trật tự, lưu lại một đường thông hành đủ rộng.
Người hâm mộ Dịch Thư Nguyên cũng không chỉ có Dương Bản Tài, nhưng mà càng nhiều người hơn nữa thì là coi một màn trên đầu con đò ngang trở thành một cảnh đẹp để xem.
Dẫu sao ở trong mưa bụi ngày xuân, nam tử mặc thanh sam áo khoác đen, nữ tử áo đỏ bung dù, mặc dù cùng che chung một cái dù, nhưng lại không có như keo như sơn giữa nam nữ si tình, mà là dáng vẻ thong dong bình tĩnh cùng nhau đứng ở đầu thuyền, cũng là có một phen hàm súc thú vị khác.
Theo đò ngang không ngừng lướt về phía trước, cảnh tượng của Thừa Thiên Cảng trong mưa như cách một tầng khăn che mặt biểu hiện ra ở trước mắt Dịch Thư Nguyên.
"Chư vị có ai lần đầu tiên tới Thừa Thiên Cảng không?"
Nhà đò chèo thuyền đằng sau khoác áo tơi mang theo mũ rộng vành, hét lớn một tiếng hỏi, nhưng mà người trong khoang thuyền mặc dù nói mấy câu, nhưng âm thanh không đủ lớn, hoặc là cũng căn bản không phải là đối đáp lại với nhà đò.
Ngược lại là Dịch Thư Nguyên quay đầu nhìn tới đuôi thuyền, cười nói một câu.
"Tại hạ là lần đầu tiên tới Thừa Thiên Cảng!"
Nhà đò lắc lư ngó nhìn lên đằng trước.
"Công tử phía trước, Thừa Thiên Cảng chính là cảng lớn nhất của Đại Dong chúng ta, có riêng thanh danh tốt đẹp của bến cảng đệ nhất thiên hạ, bến cảng ven sông dài tám dặm, tổng cộng có gần 200 nơi cập bến cho thuyền lớn nhỏ, cảnh tượng vô cùng tấp nập, bên trong cảng càng là phồn hoa, trong thiên hạ khó có nơi nào có thể so sánh."
Theo nhà đò tự thuật, Dịch Thư Nguyên cũng nhìn tới bến cảng đằng trước, cho dù giờ phút này trời đang đổ mưa, nhưng mà bên trong cảng vẫn là một mảnh bận rộn như cũ, có thể mơ hồ thấy công nhân ở bến tàu đang bốc vác vận chuyển hàng hóa, còn nghe được một đám người trong lúc dẫn dắt thuyền lớn vào cảng, cầm theo dây thừng cùng nhau hô lên ký hiệu.
"Trên bờ sông có cảnh đẹp Lục Liễu Ấm, Đằng Vân Các ngắm Thừa Thiên Cảng, ha ha, dưới có mười ba lâu phường hoa thuyền, rượu ngon món ngon và cả người ngọc bầu bạn."
Nhà đò đắc ý tự hào nói ra, nhưng mà nói đến đây, thấy nữ tử bung dù cũng nhìn qua, liền nhanh chóng bổ sung một câu.
"Nhưng mà công tử đã có giai nhân làm bạn dĩ nhiên là không cần ! ".
Lục Vũ Vi vốn tràn đầy hiếu kỳ đối với cái nơi gọi là bướm hoa kia, cho nên theo bản năng quay đầu muốn hỏi, kết quả bị nhà đò nói một câu khiến cho trên mặt lập tức nóng lên, tim cũng đập rộn ràng.
Dịch tiên sinh nghe được sẽ nghĩ như thế nào đây? Lục Vũ Vi liếc nhìn trộm một chút, Dịch Thư Nguyên cũng nhìn lại, nàng liền vội vàng né tránh ánh mắt.
"Vừa nãy ta đã định hỏi ngươi rồi, nếu như ngươi đã không dính nước sông Khai Dương, vậy pháp chú của Thủy Thần phải chăng đã giải rồi sao?"
"Có lẽ là đã bắt đầu giải rồi, cho nên có thể không cần dính nước sông Khai Dương nữa, nhưng loại thời điểm này, Thủy Thần rất dễ dàng biết được, cho nên cần tiên sinh phụng bồi hỗ trợ!"
Lục Vũ Vi vứt bỏ tạp niệm trong lòng, đáp trả vấn đề của Dịch Thư Nguyên.
Theo càng ngày càng quen thuộc, sự hiền hoà của Dịch Thư Nguyên khiến cho Lục Vũ Vi có đôi khi đã quên mất đối phương là một vị tiên trưởng đạo hạnh cao tuyệt, thỉnh thoảng sẽ lộ ra một chút tình thái nữ nhi, lúc này nhanh chóng kiềm chế tâm niệm, không hề nghĩ ngợi lung tung.
"Thủy Thần kia sẽ không tới ngó, ngươi hãy yên tâm."
Lúc này Hôi Miễn ló đầu ra ngoài, không cần thiết tiếp tục ẩn giấu nữa rồi, nó nhìn tới đằng trước, đò ngang đã đến bờ.
Đò ngang đương nhiên sẽ không đi tới những nơi chuyên môn cập bến kia, mà dần dần đến gần chỗ bậc thang ở biên giới nhập nước.
"Đến rồi, chư vị lên bờ đi thôi, ai có áo mưa thì lấy ra, dính mưa ta cũng mặc kệ! ".
Mũi tàu tới đến gần bậc thang, nhà đò lại dùng mái thuyền chống đỡ ở phía sau, hét lớn nhắc nhở hành khách lên bờ.
Dịch Thư Nguyên cùng Lục Vũ Vi đứng ở phía trước nhất, tự nhiên là người thứ nhất lên bờ, Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn Lục Vũ Vi, thấy tay phải nàng đã bấm niệm pháp quyết vận pháp.
"Đi thôi!"
Lục Vũ Vi nói một câu như vậy, sau đó liền cùng Dịch Thư Nguyên cùng nhau sải bước đi lên bậc thang.
Giờ khắc này ở trong mắt Dịch Thư Nguyên, trên người Lục Vũ Vi hình như có một đạo khí tức mịt mờ, đang hiện ra dưới khí tức trùng kích nồng đậm của Thừa Thiên Cảng, tựa như một sợi dây thừng vô hình.
Tuy rằng Lục Vũ Vi đã lên bờ, nhưng lại nhíu mày, trên trán mơ hồ đổ mồ hôi, tay trái nắm chặt cái dù cũng có chút bất ổn.
Dịch Thư Nguyên liền đưa tay trái túm lấy cán dù nhận lấy cây dù, sau đó đưa tay phải ra nắm một căn "Dây thừng nhỏ" ở chỗ cánh tay Lục Vũ Vi một chút, sau đó chuyển pháp lực một cái.
Vốn muốn lập tức bóp nát, nhưng ý niệm trong đầu chuyển một cái, Dịch Thư Nguyên đã có chủ ý khác.
"Lục cô nương, chớ kháng cự, Dịch mỗ sẽ đưa một cỗ pháp lực vào trong thân thể của ngươi, trước không cần giải pháp chú của tên Thủy Thần này, có lẽ còn cần dùng đến, tạm mượn pháp lực của Dịch mỗ chống lại cũng được."
Thân thể Lục Vũ Vi khẽ run lên trong thống khổ, không hiểu nhìn tới Dịch Thư Nguyên, nhưng vẫn gật đầu.
"Chớ có kháng cự!"
Dịch Thư Nguyên bổ sung một câu, sau đó cũng không do dự nữa, lấy tay đặt trên cánh tay trái Lục Vũ Vi, sau đó chậm rãi đưa pháp lực bản thân vào trong người đối phương.
Hầu như trong một cái chớp mắt, Lục Vũ Vi đã cảm thấy nhẹ nhõm không ít, cảm giác có một cỗ nhiệt lưu ấm áp hiện ra từ vị trí cánh tay trái, đồng thời trong nháy mắt liền lưu chuyển toàn thân.
Pháp lực tiên đạo thật là tinh thuần!
Đừng nói cái gì mà kháng cự, Lục Vũ Vi phát hiện pháp lực của mình hầu như lập tức theo bản năng rúc vào từng cái khiếu huyệt, căn bản không kháng cự nổi, nhưng khí lực trên người lại bởi vì loại sức mạnh ấm áp này mà khôi phục.
Thân thể Lục Vũ Vi hơi rung động, thoáng cái nhẹ nhõm xuống, thở ra một hơi thật dài, nhìn Dịch Thư Nguyên lộ ra vẻ tươi cười.
Trong lúc bất tri bất giác, Lục Vũ Vi cảm thấy cảm giác ràng buộc từ sau khi lên bờ cũng đã biến mất, bước chân trên bậc thang cũng tự nhiên ổn định lại.
"Đa tạ Dịch tiên sinh!"
Hết thảy mọi thứ đều phát sinh trong thời gian rất ngắn, trong mắt người ở bên ngoài, Dịch Thư Nguyên cùng với Lục Vũ Vi giống như là một đôi nam nữ trẻ tuổi bước từ trên thuyền xuống.
Khi nữ tử bước lên trên bờ thân hình có hơi bất ổn, nam tử bên cạnh liền tiến lên cầm lấy cây dù và đỡ nàng, sau đó bước chân hai người liền khôi phục bình thường, chẳng qua là đổi người cầm dù mà thôi, sau đó lại tiếp tục bước trên bậc thang lên bờ.
Trong quá trình này thậm chí không có hiển lộ khí tức gì, có lẽ cũng không kinh động đến Thủy Thần Khai Dương bây giờ đã có chỗ tổn thương tâm tính lại khó có thể bình tĩnh.
Trên đường Thừa Thiên Cảng, bởi vì mưa rơi càng lớn hơn, những người làm việc cuối cùng cũng đã giảm thiểu, rất nhiều người vận chuyển thứ gì hoặc là vội vàng che vải dầu cho hàng hóa không kịp vận chuyển, càng nhiều người hơn nữa thì đã chạy đi tránh mưa.
Dịch Thư Nguyên cùng với Lục Vũ Vi đi dọc theo con đường, bước chân không vội không chậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận