Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 283: Cho gã một cái công đạo (1)

Nghe Dịch Thư Nguyên rõ ràng trực tiếp mở miệng thừa nhận, Tào Ngọc Cao cũng hít vào một hơi khí lạnh, biểu cảm trên mặt cũng lộ ra kinh hãi.
"Dịch tiên sinh, có phải ta vừa nghe lầm hay không?"
Thần sắc của Dịch Thư Nguyên bình tĩnh, hắn đã sớm chuẩn bị tốt suy nghĩ trong đầu rồi, vì vậy liền hào phóng một chút, cũng không có gì hay mà trực tiếp nói thẳng.
"Dịch mỗ nói, đúng là ta làm!"
Dịch Thư Nguyên lại một lần nữa thừa nhận, khiến cho Tào Ngọc Cao trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, nhìn nữ tu vừa làm đổ chén trà nhỏ, y ít nhiều cũng có thể hiểu được cảm giác của đối phương.
Lục Vũ Vi nhìn Dịch Thư Nguyên, lại cúi đầu nhìn chén trà trên bàn, cuống quít nâng chén nhỏ lên, lại hơi nhìn mặt bàn một chút, tất cả nước trà đổ ra trên bàn đều trở lại bên trong chén trà nhỏ.
Đây chính là đi tìm Thủy Thần Khai Dương để ‘bình luận phân xử’ mà Dịch tiên sinh nói?
Lục Vũ Vi không dám nói lời nào, cũng không dám hỏi, cẩn thận nhìn qua Dịch Thư Nguyên, sau đó lại nhìn tới Thiên Thần Lôi Bộ bên cạnh, cúi đầu nhìn chén trà đục ngầu của mình, không dám có chút động tác dư thừa, trong lòng chợt căng thẳng, sợ lập tức sẽ đánh nhau cùng với Thiên Thần.
Ngay cả Hôi Miễn lúc này cũng giấu ở dưới tóc Dịch Thư Nguyên không dám ló đầu ra.
Tiểu nhị trà lâu bên kia nghe tiếng chén trà đổ ra trên bàn, đang do dự có muốn đi qua lau bàn hay không, lại thấy được một màn Lục Vũ Vi thu nước trà lại, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, lập tức đứng ngây ngẩn cả người một chỗ.
Sau đó tiểu nhị lui về phía sau vài bước, lặng lẽ đi đến bên phía quầy hàng.
"Chưởng quầy, bên đó…"
"Nói ít thôi, tập trung làm việc đi."
Chưởng quầy bên đó đang gẩy gẩy bàn tính tính sổ sách, chẳng qua cũng chính là đang giả vờ giả vịt mà thôi, tính sổ khẳng định là không tính ra được cái quái gì rồi, hôm nay không phải gặp tà chính là đụng thần.
Dẫu sao tâm tính của Tào Ngọc Cao cũng tốt hơn rất nhiều so với Lục Vũ Vi, gã hít sâu một hơi sau đó vẻ mặt liền khôi phục lại yên bình.
"Dịch tiên sinh, ta biết ngươi đạo hạnh cao tuyệt, biết chắc ngươi cũng không phải là hạng người ngang ngược vô lý, lúc trước ngươi đã đáp ứng giúp ta, hôm nay cũng không gạt ta, chỉ cần không làm trái luật trời, việc này ta tự nhiên cũng sẽ không đếm xỉa đến, mời tiên sinh nói, ta nên giúp đỡ ngươi như thế nào?"
Dịch Thư Nguyên cũng không ngờ rằng sau khi mình thừa nhận, Tào Ngọc Cao một bộ người lạ chớ tới gần này rõ ràng không phải lập tức chất vấn, mà là hỏi xem giúp đỡ hắn như thế nào, lúc trước bọn họ chẳng qua chỉ là gặp mặt một lần mà thôi!
Cũng bắt đầu từ giờ khắc này, nguyên bản ý niệm giúp đỡ bằng hữu của Tào Ngọc Cao trong đầu Dịch Thư Nguyên là từ cảm thấy hứng thú chuyện xưa, đã chuyển thành chân tâm thật ý.
"Ai nói bên trong thiên địa thần đạo không phải hồng trần chứ!"
Dịch Thư Nguyên hỏi một đàn trả lời một nẻo, mà sau khi cảm khái một câu như vậy, trái tim ngược lại không còn bất luận căng thẳng gì nữa, vào thời khắc này, tâm niệm càng giống như lại có thuế biến trình độ nào đó.
Vào lúc Tào Ngọc Cao cùng Lục Vũ Vi kinh ngạc không hiểu, Dịch Thư Nguyên liền nhìn về phía người trước nói.
"Tào lôi tướng, đa tạ ngươi nguyện ý tin tưởng cách làm người của Dịch Thư Nguyên ta, ta tự nhiên cũng sẽ không khiến ngươi thất vọng."
Dịch Thư Nguyên dừng lại, sau đó thần sắc bình tĩnh tiếp tục nói.
"Nhưng mà ngươi có biết tại sao Dịch mỗ phải làm như vậy? Lại làm như thế nào? Cũng có biết Thủy Thần Khai Dương kia đã làm cái gì không?"
Thần sắc của Tào Ngọc Cao cũng đã khôi phục lại vẻ nghiêm túc, gã biết ngay là sự tình không thể nào đơn giản như vậy mà.
"Mời Dịch tiên sinh nói!"
Dịch Thư Nguyên thò tay cầm qua chén trà nhỏ của Lục Vũ Vi, giội nước trà đục ngầu bên trong ra ngoài cửa, sau đó phân biệt lên nước trà thay cho Tào Ngọc Cao, Lục Vũ Vi cùng với cả của mình.
"Trước tiên liền nói ta làm như thế nào đi, Dịch mỗ tu vi nông cạn, cũng không phải là dùng đại thần thông gì làm hỏng mất đạo hạnh của Thủy Thần Khai Dương, chẳng qua là dâng lên ba cây hương thơm ngát mà thôi."
Theo Dịch Thư Nguyên chậm rãi tự thuật lại việc trải qua hôm ấy, thần sắc Tào Ngọc Cao biến đổi liên tục, cũng nghe hiểu được lợi hại trong đó.
Mà Lục Vũ Vi không nghe hiểu đồng dạng cũng không ngại cảm thấy kinh hãi trong nội tâm, để cho nàng lại mở mang thêm kiến thức trên đạo tu hành.
Hạ ba cây hương thơm ngát xuống, miếu thờ chấn động tượng thần đổ ngã, đây cũng không phải là không chịu nổi thông thường, đây là căn bản không có tư cách.
Hơn nữa hương này còn không có đốt xong, chỉ là mới đốt một đoạn nhỏ.
"Vốn là muốn muốn gọi gã tới, cho cái trừng phạt nho nhỏ, nhưng mà thần đức của gã bại hoại đến mức này, chỉ trong chốc lát thần đài liền sụp đổ, không phải là Thần đạo."
"Về phần vì sao ta phải đi tìm gã, lại cần phải nói từ vị Lục cô nương bên cạnh này."
Thời gian đại khái trôi qua vài khắc chuông, đợi nghe rõ ràng tiền căn hậu quả trong miệng Dịch Thư Nguyên, lại đối chiều cùng với tin tức đã biết, trong lòng Tào Ngọc Cao sớm đã có đáp án.
Trong quá trình nghe Dịch Thư Nguyên tự thuật, bầu trời bên ngoài dường như cũng chiếu rọi tâm tình biến hóa của Tào Ngọc Cao, thi thoảng lại có tiếng sấm tia chớp.
"Lục cô nương, có thể để cho Tào mỗ thấy ấn ký thần chú kia không?"
Lục Vũ Vi gật đầu, hòa hoãn một chút tâm tình không an tĩnh, sau đó tâm niệm vừa động, ấn ký thần chú mắt thường không thể nhận ra liền dần dần hiện lên trên người.
Tào Ngọc Cao hơi híp mắt.
"Thủy Phược Chú! Đa tạ Lục cô nương, đã được rồi, đối với thủy tộc mà nói, nguyền rủa này tuyệt đối không phải dễ chịu."
Lục Vũ Vi nhẹ nhàng thở ra, lập tức thu liễm khí tức, tuy rằng hiện giờ nàng cũng không phải là không dễ chịu, nhưng cũng sẽ không nói ra.
Nói xong, Tào Ngọc Cao liền nhìn Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh, có dám lập tức đi theo Tào mỗ cùng lên Thiên Đình hay không? Tào mỗ cam đoan với Dịch tiên sinh, nếu như lời tiên sinh nói không ngoa, cho dù Thiên Đế muốn làm sai pháp luật, cũng phải bước qua trên thi hài của Tào Ngọc Cao ta!"
Mặc dù đã tu tiên thành công, nhưng Dịch Thư Nguyên cũng bị những lời này của Tào Ngọc Cao khơi dậy vài phần tâm huyết.
"Có gì không dám!"
"Đi!"
Tào Ngọc Cao lập tức đứng lên, Dịch Thư Nguyên hô một tiếng về phía tiểu nhị quán trà.
"Tiểu nhị, tính tiền!"
Tiểu nhị không rõ ràng vừa nãy những khách nhân này đang nói cái gì, thế nhưng mà cái người râu ria tương tự như châm thường thường vỗ bàn hay trừng mắt một cái, trời bên ngoài đột nhiên liền sấm sét vang dội kia, thật sự là dọa người.
Lúc này tiểu nhị chỉ dám cẩn thận tiếp cận cái bàn lớn kia.
"Khách quan, tổng cộng ba mươi đồng tiền."
Dịch Thư Nguyên gật đầu, cùng lúc lấy ra sáu dây tiền năm đồng, sau đó mới từ trên chỗ ngồi đứng dậy.
"Đi thôi!"
Dịch Thư Nguyên cùng Tào Ngọc Cao một trước một sau rời đi, Lục Vũ Vi siết chặt nắm tay, cắn răng một cái đuổi sát theo, chết thì chết đi!
Hôi Miễn lại nhanh chóng nhảy xuống từ trên người Dịch Thư Nguyên, vào lúc Lục Vũ Vi cho rằng là nó sợ chết, lại phát hiện nó cuốn lên đĩa mứt hoa quả trên bàn sau đó lại trở về trên người Dịch Thư Nguyên.
Bên ngoài vẫn còn đổ xuống mưa to, không khách nhân nào vào trong trà lâu, đám người Dịch Thư Nguyên trước sau trực tiếp đi vào trong mưa.
Sau một khắc, trong ánh mắt kinh hãi của chưởng quầy cùng tiểu nhị trà lâu, hai nam một nữ ba người này trong chốc lát hóa thành một đạo ánh sáng thăng thiên đi.
"Thần Tiên! Thần Tiên!"
"Đây là Thần Tiên đó nha!"
Chưởng quầy kích động trực tiếp vỗ vào mặt bàn, vội vàng từ sau quầy chạy ra ngoài, vọt tới mái hiên dưới cửa ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó xem trái xem phải ngó, phát hiện cũng chỉ có tiểu nhị trong lầu cùng mình là thấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận