Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 284: Cho gã một cái công đạo (2)

Theo thần quang cùng với Tào Ngọc Cao bay về phía Thiên Đình, tự nhiên có chỗ bất đồng cùng với phương thức thăng thiên tầm thường.
Dưới cảm giác thông linh của Dịch Thư Nguyên, trong khoảng thời gian này hắn tựa như đã hóa nhập thành sấm sét.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, tựa như từ trên trình độ nhất định đại biểu thiên uy, ánh mắt như điện, có thể quét nhìn đại địa, tâm niệm càng là tràn đầy một loại cảm giác uy nghiêm mênh mông cuồn cuộn, cũng làm cho Dịch Thư Nguyên có thêm càng nhiều ý nghĩ hơn nữa đối với ngự lôi đơn thuần.
Nhưng giờ phút này hiển nhiên không phải là lúc tu luyện.
"Ầm ầm."
Tiếng sấm vang lên, điện quang bắn ra bốn phía, sau khi lôi hoa hiện lên, bên trong điện quang hiện ra mấy thân ảnh, rơi xuống trên thang trời.
Đây là thang trời?
Dịch Thư Nguyên tò mò nhìn hết thảy xung quanh, cũng nhìn lên sương mù phía trên, có thể mơ hồ thấy hư ảnh của Thiên Môn.
Thật ra trước lúc đi đến Thiên Môn, Dịch Thư Nguyên cũng không khỏi cảm thán Thiên Môn to lớn, chỉ tiếc là lần này không phải tới du lãm, chỉ có thể vội vàng nhìn thoáng qua.
Phía Thiên Môn tương tự có Thần tướng hiện thân, Tào Ngọc Cao cao giọng nói.
"Bên cạnh ta chính là cao nhân tiên đạo, Tào mỗ dẫn hắn tới có chuyện quan trọng tấu với Thiên Đế!"
Thần tướng thủ vệ cũng không hỏi gì nhiều, tránh đường ra, Tào Ngọc Cao liền đáp mây mang theo Dịch Thư Nguyên cùng với Lục Vũ Vi cùng nhau bay vào phạm vi Thiên Cung, dọc đường gần như là liên tục đi tới.
Thân phận Thiên Thần Lôi Bộ của Tào Ngọc Cao cũng được hiện ra ở chỗ này, cho nên đường sá bọn họ cần thiết đi qua hầu như thông suốt không có trở ngại.
Nói Thiên Đình này khác biệt cùng với nhân gian thì cũng không quá mức khác biệt, vẫn có đình đài lầu các như cũ, nói giống nhau thì thực sự chênh lệch rất nhiều, thỉnh thoảng có thần quang lóng lánh, còn nhiều kỳ hoa dị thảo và linh cầm tẩu thú.
Cũng có thần nhân chợt đi qua, Thiên binh chợt dò xét, càng có cuồn cuộn thiên hà kéo dài ở phương xa, hồng quang sát cánh, ở trong tầm mắt Dịch Thư Nguyên, tựa như từng điểm tinh hà chiếu rọi bầu trời sao dày đặc.
"Lục cô nương, đừng dựa vào sát gần như vậy."
Dịch Thư Nguyên như cảm giác được cái gì, không khỏi liếc mắt nhìn Lục Vũ Vi bên cạnh, thần sắc người sau căng thẳng không thôi, tuy rằng gật đầu đối với câu nói của Dịch Thư Nguyên, nhưng mà bước chân lại không chuyển một chút.
"Dịch tiên sinh, nơi này là Thiên Đình, ta có hơi sợ."
Đừng nói là Lục Vũ Vi, lúc này Hôi Miễn cũng không dám thăm dò, chỉ là thấp giọng hỏi ra.
"Tiên sinh, chúng ta đến Thiên Đình rồi, nói không chừng còn phải gặp Thiên Đế nữa, ngài không khẩn trương sao?"
"Khẩn trương chứ, tiên sinh ta cũng sắp căng thẳng gần chết đây, nhưng mà căng thẳng có tác dụng gì?"
Dịch Thư Nguyên nói là nói thật, đây chính là sắp gặp Thiên Đế, nếu như cho phép hắn rống to, hắn hận không thể hô to vài câu ‘vãi cả chưởng’ hoặc ‘thật vê lờ’ để giảm bớt cảm xúc, nhưng hiển nhiên không thích hợp.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên là cái loại người nhiều khi trong lòng căng thẳng, nhưng mà biểu hiện bên ngoài lại càng bình thường.
Tâm tư của Tào Ngọc Cao lại còn gấp gáp hơn so với Dịch Thư Nguyên, cũng không kịp đi tới Lôi Bộ phục mệnh, mà trực tiếp đáp mây bay đến bên ngoài Thần Tiêu bảo điện, cuối cùng hạ xuống chỗ Triêu Thiên Các.
Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu nhìn chỗ cao, kiến trúc Thần Tiêu bảo điện so với những Thiên Cung khác cao hơn 100 trượng, đứng lẳng lặng trong một đoàn mây, mơ hồ tản ra từng đợt thần quang, từ một đạo thang mây kéo dài hướng lên.
Thiên Đế ở trong đó đúng không? Không ngờ Dịch Thư Nguyên ta nhanh như vậy liền có thể nhìn thấy Thiên Đế rồi?
Nghĩ như vậy, Dịch Thư Nguyên ngoài căng thẳng ra ngược lại còn bật cười, Tào Ngọc Cao nhìn thấy càng là sinh ra kính nể.
Mà thấy Dịch Thư Nguyên đang cười, trong lòng Lục Vũ Vi cùng với Hôi Miễn cũng yên ổn không ít.
Triêu Thiên Các ngay phía dưới kiến trúc trong Thiên Cung.
"Dịch tiên sinh, cận hầu của Thiên Đế tu hành ở chỗ này, chúng ta đi gặp gã!"
Nói xong, Tào Ngọc Cao đi đầu một bước, mang theo Dịch Thư Nguyên cùng Lục Vũ Vi theo sát đi tới.
Cửa ra vào Triêu Thiên Các có hai vị tiểu đồng đang đứng, nhìn thấy sắc mặt Tào Ngọc Cao bất thiện đi tới, hơi bối rối né tránh một chút, chỉ là gọi một câu vào bên trong.
"Tào lôi tướng đã đến."
Lúc Dịch Thư Nguyên đi qua, hai tiểu đồng cũng len lén quan sát, nhưng lại không nói câu nào.
Cửa Triêu Thiên Các mở rộng ra, bên trong vô cùng trống trải, ngoại trừ treo một chút tranh chữ các loại, trong không gian cực lớn chỉ có một Thần nhân áo trắng ngồi xếp bằng ở trung ương, càng có gió trời từ bên ngoài thổi vào, khiến cho một chút rèm cửa đong đưa.
Vào lúc Tào Ngọc Cao đi vào, Thần nhân áo trắng liền mở mắt.
"Tào lôi tướng? Vị này chẳng lẽ là vị tiên nhân cần tìm kia?"
Thần nhân áo trắng đứng lên, nhìn về phía Dịch Thư Nguyên, Dịch Thư Nguyên thu hồi ánh mắt tò mò, thần sắc bình tĩnh chắp tay về phía Thần quan áo trắng.
"Kẻ hèn này là Dịch Thư Nguyên!"
Thần nhân áo trắng hơi kinh ngạc gật gật đầu, vừa nói chuyện đồng thời cũng đáp lễ về phía Dịch Thư Nguyên.
"Các hạ chính là Dịch Đạo Tử?"
"Đúng vậy!"
"Việc Thủy Thần Khai Dương kia là các hạ làm?"
"Không sai!"
Dịch Thư Nguyên nói xong, Tào Ngọc Cao nhịn đến bây giờ rốt cuộc không nhịn được nữa, gã đến gần Thần nhân áo trắng vài bước, trầm giọng nói.
"Thủy Thần phía dưới thiếu khiếu thần đức, nuôi yêu nghiệt, dưỡng quỷ vật hại người, gặp bảo vật mà nảy lòng tham, tham tài thành tính, ngoài mạnh trong yếu, lừa trên gạt dưới, đi đầu vu cáo, hành vi của tiểu nhân, quả thực làm nhục thiên uy, mất thần cách, nếu như không xử trí, thiên uy ở đâu, luật trời lập làm gì? Làm cho chư Thần chốn Thiên Giới hổ thẹn, làm cho uy nghiêm của Thiên Đình chúng ta mất sạch."
Giọng của Tào Ngọc Cao càng nói càng lớn, thậm chí giống như còn mờ mịt mang theo tiếng sấm.
Thần nhân áo trắng lắng nghe, thân thể cũng khẽ nghiêng qua một bên, một tay che bên mặt, tựa như muốn bịt lấy lỗ tai, nhưng thần sắc từ đầu đến cuối lại vô cùng bình tĩnh.
Đứng nghe trận gào hét đổ thẳng xuống đầu của Tào Ngọc Cao kéo dài trọn vẹn liên tục nửa khắc đồng hồ, sau khi gã nói xong, Thần nhân áo trắng mới lại đứng thẳng thân thể lại, nhẹ nhẹ thở ra một hơi.
"Tào lôi tướng chớ kích động, ta sẽ bẩm báo việc này với Thiên Đế, mời Tào lôi tướng đợi chút, mời Dịch Đạo Tử chờ một lát!"
Đợi nói xong câu đó, Thần nhân áo trắng liền hóa thành một đạo bạch quang bay về phía Thần Tiêu bảo điện.
Cho đến lúc này, Dịch Thư Nguyên mới lộ ra biểu cảm đặc sắc nhìn về phía Tào Ngọc Cao.
"Bội phục bội phục, Tào lôi tướng không hổ là Lôi Thần, một trận nói đổ ập thẳng xuống đầu này, ngay cả đại khí cũng không thở gấp một cái, càng hay là không mang theo một chữ thô tục nhưng nói còn mạnh hơn so với mắng chửi người, không bằng cùng với Dịch mỗ đi làm người kể chuyện đi?"
Giọng điệu của Dịch Thư Nguyên thoải mái đùa giỡn như vậy, nghĩa là trong lòng đã coi Tào Ngọc Cao làm bằng hữu.
Tào Ngọc Cao nhếch nhếch miệng.
"Thống khoái hơn nhiều rồi, nhưng mà trước mặt Thiên Đế ta cũng không có cách nào nói như vậy!"
Nghe xong lời này Lục Vũ Vi căng thẳng không thôi cũng xém chút nữa bật cười, nguyên lai Thiên Thần cũng không đáng sợ như vậy!
Ở trong Thần Tiêu bảo điện, Thần nhân áo trắng lần nữa đi đến bên người Thiên Đế, cách bức rèm che hồi báo.
"Bẩm Đế Quân, Lôi Bộ Tào Ngọc Cao tới tấu, đã tìm được vị tiên nhân kia, nhưng mà khả năng hơi có chút độ lệch cùng với việc đã phát sinh ở sông Khai Dương."
Thiên Đế mở to mắt, vừa nãy y cũng đã nghe được một trận động tĩnh như tiếng sấm, hình như Tào Ngọc Cao còn rất tức giận?
"Nói."
Thần nhân áo trắng hơi nhắm mắt, nhàn nhạt tự thuật.
"Tào Ngọc Cao dẫn theo Dịch Đạo Tử đến đây, hỏi người kia phải chăng đã gây chuyện ở sông Khai Dương, đáp không sai, hỏi sao lại như thế, Tào Ngọc Cao liền tiến lên thuyết minh, thần thái hơi có kích động."
Thiên Đế lẳng lặng nghe, càng nghe càng thấy không đúng, càng nghe lông mày càng nhăn lại, thậm chí không khỏi nghiêm túc quan sát ngữ khí bình tĩnh của Thiên quan cận hầu ngoài bức rèm che, bộ dáng vẫn là bình tĩnh.
Như này gọi là hơi có chút lệch?
Thật ra nghe tới lúc Dịch Thư Nguyên dâng lên ba cây hương, trong lòng Thiên Đế hơi chấn động, nhưng cũng đã hiểu rõ việc này là thật.
"Sau cùng, Thủy Thần Khai Dương Niên Triêu Sinh lòng dạ nhỏ mọn, lên trời cao cáo trạng, Tào Ngọc Cao nói xong!"
Thần quan thuật lại hết, thời gian sử dụng ngắn hơn quá nhiều so với Tào Ngọc Cao, Thiên Đế nhìn y nói.
"Tào Ngọc Cao đã mắng cái gì?"
"Gã mắng, nếu như Thiên Đình không thể chấp pháp theo lẽ công bằng, sẽ tổn hại thiên uy!"
Thiên Đế nhẹ gật đầu, chậm rãi đứng lên.
"Giỏi cho Thủy Thần Khai Dương, giỏi cho một con cá nheo đắc đạo! Vốn tưởng rằng Long Tộc chướng mắt gã như vậy thì gã sẽ càng thêm gần hơn vài phần với Thiên Đình ta, không ngờ rằng lại là Thần nhưng không tu thần đức, lại còn đi lại cùng một bộ với yêu quái!"
"Truyền chỉ Lôi Bộ, Đấu Bộ, đi xuống hạ giới mời Thủy Thần Khai Dương Niên Triêu Sinh, cũng mời nghĩa tử cùng với Đại tướng Dạ Xoa dưới trướng của gã mau tới Thiên Đình, nói là đã tìm thấy tiên nhân kia, cấp cho gã một cái công đạo!"
"Lĩnh pháp chỉ!"
Thần nhân áo trắng khom mình hành lễ, sau đó lui xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận