Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 288: Miếu thờ vạn dặm một chiều đổ (2)

Giờ khắc này, Kính Chiếu Yêu lần nữa nở rộ ánh sáng, bên trong hiện ra từng đạo hư ảnh đồng thời cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Nguyên nhân sự tình gây ra vậy mà là bởi vì một người phụ nữ vốn nên rơi xuống nước chết chìm, nhưng một con cá chép bơi qua trong nước hóa thành một nữ tử, lấy ra một cái vòng trên chân, mượn bảo vật thi pháp, cứu sống nữ tử đồng thời đưa nàng lên trên bờ.
Đủ loại hình ảnh không ngừng chớp động, cũng không chỉ có cảnh đuổi bắt đối với cá chép, thậm chí còn thấy cá nheo tinh nuốt cả người rơi xuống nước, nhìn thấy cả quỷ vật thu lấy dương khí.
Thậm chí còn có địa phương phong tục ác liệt, kính hiến đồng nam đồng nữ cho hà bá, Niên Triêu Sinh thật ra cũng không có ăn, nhưng cũng rất hưởng thụ cái loại cảm giác bị e ngại kính sợ đó, mà người nghĩa tử kia thì lại ăn rất là thống khoái.
Cái này có thể nói là không điều tra không biết, một khi điều tra đâu chỉ hiện ra một chuyện.
Chẳng qua là hình ảnh của Dịch Thư Nguyên bên trong thủy chung không rõ, chỉ có một đường nét mơ hồ, cuối cùng lại đến thần miếu hà bá ở Bạc Vân Cảng, cắm ba cây hương thơm ngát xuống, sau đó miếu thờ chấn động, tượng thần sụp đổ.
Đến lúc này, Thiên Đế liền khẽ vẫy tay, thu hồi một đạo thần quang kia.
Đến một bước này, quả thật đã không còn chút chỗ trống nào để xoay sở, hơn nữa sự tình Niên Triêu Sinh này làm cũng xa xa không chỉ đơn giản như lúc ban đầu.
Vốn tưởng rằng có thể mượn nhờ sự việc lần này mở ra sự công chính cùng quyết tâm của Thiên Đình, lại có thể mượn việc này điểm tỉnh Thủy Thần Khai Dương, để cho gã quay trở về chính đạo, mặc dù phải trọng phạt nhưng vẫn còn có thể giữ lại thần vị, nhưng hiện giờ xem ra không cần nghĩ nữa rồi, nếu không quả thật là không còn thiên uy nữa.
Thật ra nếu như việc này không náo đến một bước như thế, có lẽ còn có thể thương lượng.
Trong lòng Thiên Đế thầm thở dài một hơi, nhìn về phía Niên Triêu Sinh.
Mà Niên Triêu Sinh thì đã ngốc trệ ở một bên, toàn thân run đến lợi hại.
"Giỏi cho ngươi Niên Triêu Sinh, giỏi cho Thủy Thần Khai Dương, giỏi cho một con cá nheo đắc đạo, oan uổng bổn quân tin ngươi như thế, không tiếc làm to chuyện dò xét Tứ Cảnh, không ngờ rằng ngươi mới là một phương yêu nghiệt gây hại!"
"Đế…Đế Quân…ta…. ta…."
Niên Triêu Sinh tự mình cũng không biết giải thích như thế nào, run rẩy không nói nên lời đầy đủ, vì sao, vì sao, vì sao mình tu nhiều năm như vậy, vì sao lại như vậy, ta là Thủy Thần Khai Dương cơ mà!
Đến thời khắc này, Dịch Thư Nguyên cũng coi như đã minh bạch, Thủy Thần Khai Dương thật sự là không nhận rõ chính mình.
Người ta thường nói, người quý ở chỗ tự biết rõ mình, lời này thích hợp dùng với mọi sự vạn vật.
Thủy Thần Khai Dương Niên Triêu Sinh này cũng không phải là thật sự giả dối, mà thật sự cho rằng mình vẫn làm rất đúng, bất tri bất giác đã bộc phát ác nghiệp nhưng vẫn còn không tự biết, linh đài sớm đã bị che mắt, cho đến giờ phút này mới thanh tỉnh trong sợ hãi.
"Truyền ý chỉ bổn quân, Thủy Thần Khai Dương Niên Triêu Sinh không tu thần đức, ác nghiệp quấn thân, chém đi thần vị, chuyển giao tới Trảm Yêu Thai xử trảm, yêu tà ngoài điện dùng ngũ lôi oanh diệt!"
Có thần nhân trong đám người đứng ra, chắp tay tiếp nhận ý chỉ.
"Lĩnh pháp chỉ!"
Lúc này Niên Triêu Sinh tựa như hồn phách trở về vị trí cũ, giật mình một cái liền lớn tiếng cầu xin tha thứ, ai ngờ một đạo ánh sáng trực tiếp từ phương xa nhiếp tới.
"Đế Quân, a ! ".
Đạo ánh sáng này như là xiềng xích, quấn chặt lấy Niên Triêu Sinh, sau đó đưa theo gã bắn ngược ra khỏi Thần Tiêu bảo điện, cũng không sai biệt lắm cùng với quỷ vật và yêu vật ngoài điện, trực tiếp bị tia sáng nhiếp đi.
Trước sau có mấy vị Thần nhân đuổi theo tia sáng kia cùng nhau rời khỏi Thần Tiêu bảo điện.
Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Thần nhân cùng Thiên Đế trong điện, Dịch Thư Nguyên biết rõ cũng không phải có người cứu Niên Triêu Sinh đi.
Trong khoảnh khắc, Niên Triêu Sinh tựa như bay ra bên ngoài Thiên Đình, trong gió mạnh cùng với loạn lưu, bay đến một chỗ đài trên mây ở phía chân trời, nơi này là một mảnh tầng mây độc lập, thậm chí còn có thể thấy đại địa xa xa phía dưới ở khe hở xung quanh tầng mây.
Mà trên đài cao trong tầng mây này dựng thẳng một thanh áp đao khổng lồ, trên cửa đài khắc ba chữ thần quang rạng rỡ, chính là Trảm Yêu Thai.
Một khắc Niên Triêu Sinh vừa rơi xuống đất, xung quanh đài cao đã có từng vị Thần nhân hiển hóa ra.
"Trảm Yêu Thai, Trảm Yêu Thai…Không…. Cho dù muốn chết, cũng là đi tới Trảm Thần Thai, ta không phải là yêu nghiệt, ta không phải là yêu nghiệt, Đế Quân ! ".
Niên Triêu Sinh tê tâm liệt phế kêu gào, nhưng giờ phút này phía chân trời xa xa đã không thấy được Thiên Cung chỗ sâu nữa.
Chẳng qua tiếng quát tháo thê lương đó cũng không phải là không truyền tới Thần Tiêu bảo điện, bởi vì giờ phút này Dịch Thư Nguyên đứng trong điện vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng gào khóc của Niên Triêu Sinh, cầu khẩn cho dù chết cũng muốn đi tới Trảm Thần Thai.
"Đáng hận, cũng thật đáng buồn!"
Dịch Thư Nguyên không khỏi thở dài một câu.
Thiên Đế tự nhiên cũng nghe được tiếng la của Niên Triêu Sinh, không khỏi nhẹ gật đầu.
"Đúng là nên nói như thế! Dịch Đạo Tử, việc này Thiên Đình ta có công chính hay không?"
Thủy Thần Khai Dương cũng coi như là đại thần thuỷ vực của một phương Thiên Đình ở hạ giới rồi, hôm nay giết đi, không thể không nói thật ra cũng ít nhiều coi như là tổn hại vài phần nguyên khí đối với Thiên Đình.
Bởi vì tiếp theo thần vị chính của thuỷ vực Khai Dương cũng không phải là Thiên Đình muốn cho ai làm thì người đó liền có thể làm.
Muốn hình thành một Thủy Thần chính thống rất là phức tạp, có hạng người tu hành trong nước tranh đoạt, cũng có người được cung phụng trong dân gian, càng có người được triều đình thừa nhận, còn có Thiên Đình sắc phong hoặc là Long Tộc nhận thức, càng mấu chốt là liên kết cùng với thủy mạch.
Như hết thảy không có bất kỳ ngoại lực nào ảnh hưởng, thậm chí rất có khả năng bởi vì dân gian tiếp tục thăm viếng, lại dựa vào nguyện lực kỳ vọng, đản sinh ra một Niên Triêu Sinh khác tới.
Dịch Thư Nguyên nhìn Thiên Đế, sau khi suy nghĩ liền nói ra.
"Chuyện công chính hay không cũng không phải Dịch mỗ một lời có thể định, người chết từ lâu thì hôm nay không thể nói, cũng như cứu vô số tương lai, giữa thiên địa hồng trần, có bao nhiêu sự tình có thể nói rõ được đây? Đối với Dịch mỗ mà nói, có lẽ là nhiều hơn một câu chuyện xưa."
Thật ra Dịch Thư Nguyên hiện giờ rất là muốn đi xem Trảm Yêu Thai bên đó có dạng gì, quá trình như thế nào, chỉ là nếu như hiện giờ nói ra những lời này, không cẩn thận lại sinh ra cái hiểu lầm gì, cho nên chỉ có thể kiềm chế hiếu kỳ lại.
Trên Trảm Yêu Thai, Niên Triêu Sinh đã bị dây thừng trói chặt, thân thể không thể nhúc nhích bị đặt ở trên Trảm Yêu Thai.
"Ầm ầm ! ".
Tiếng sấm vang lên, lôi quang lập lòe, cá nheo tinh và Đại Dạ Xoa bên kia thần hình trước sau đều đã bị diệt, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được.
Niên Triêu Sinh bên này còn đang không ngừng kêu rên, chỉ là động tĩnh nhỏ hơn rất nhiều.
Một vị Thần nhân đứng ở bên cạnh tuyên đọc nội dung lệnh tiễn thần dụ vừa mới bay tới.
"Tiếp nhận pháp chỉ của Thiên Đế, xử trảm Niên Triêu Sinh nguyên là Thủy Thần Khai Dương, niệm tình xưa kia cực khổ vất vả, hồn phách có thể tìm đến Địa Phủ."
"Tạ ân điển của Đế Quân."
Niên Triêu Sinh lầm bầm nói qua, giờ phút này cổ đã bị đặt ở trên Trảm Yêu Thai, trong mắt tràn đầy mình của trước kia, mình đã từng dũng mãnh tinh tiến, cũng đã từng đắc chí vừa lòng.
"Trảm ! ".
Thần nhân hét to một tiếng, áp đao hạ xuống, máu tươi rơi vãi tới tầng mây hóa thành một tầng mây mưa.
"Ầm ầm ! ".
Bầu trời trong chốc lát sấm sét vang dội.
Theo đầu thân Niên Triêu Sinh tách riêng, toàn bộ thần quang yêu khí còn sót lại trên người cũng tận diệt, thân thể càng là hóa thành một con cá nheo cực lớn.
Nguyên khí còn sót lại hóa nhập thiên địa, trong khoảnh khắc này, mây mưa ở đây cũng không ngừng mở rộng kéo dài, mưa to như trút nước lập tức hạ xuống.
Cũng vào giờ khắc ấy, bên bờ thuỷ vực sông Khai Dương gần vạn dặm, tất cả tượng hà bá lớn nhỏ trong thần miếu đều không ngoại lệ, tất cả đều sụp đổ văng tung tóe, khiến cho không biết bao nhiêu khách hành hương kinh hoảng không thôi !
Mà ở cách hơn mười dặm trên Bạc Vân Cảng, có thôn nhân sơn dã nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên trời có một đoàn mây trôi từ bên trên rơi xuống, cuối cùng "Ầm ầm" một tiếng, hình như có vật gì đó rất lớn rơi xuống đại địa.
Có người hiếu kỳ tiến đi đến tìm kiếm, cuối cùng vậy mà lại phát hiện là cái đầu của một cá nheo cực lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận