Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 310: Ta lại luyện thành rồi (2)

Trong Thập Tam Lâu Phường, trên một chỗ lầu các, mấy con mèo hoang đang nghỉ ngơi bỗng nhiên mở mắt, có người đang giẫm lên mảnh vụn bước lên lầu các, mấy con mèo khác ở xung quanh cũng nhao nhao đứng dậy đi tới.
Lên lầu chính là một nữ tử thanh xuân tịnh lệ, trong tay lại bưng một chén thịt gà luộc đã được xé xong.
Lúc nữ tử này bỏ chén xuống, mấy con mèo liền nhao nhao tới đây ăn thịt gà.
Nữ tử liền đứng ở một bên nhìn.
Từ hơn hai năm trước, sau khi mơ thấy một con mèo ở trong mộng, nàng thường xuyên nằm mơ có liên quan cùng với mèo, càng hoang đường chính là nàng rõ ràng còn thấy được con mèo trong mộng hóa thành một tỷ tỷ tuyệt mỹ.
Vị tỷ tỷ này chẳng những tính khí tốt, hơn nữa còn giúp nàng thoát khỏi hổ thẹn trong lòng, càng dạy nàng điều chỉnh tâm tính cùng với dáng vẻ, kích phát ra khát vọng nội tâm, dần dà, nàng liền trổ hết tài năng.
Cho tới bây giờ tới tuổi xuất giá, nàng đã nổi danh trong Kinh Thành, bao nhiêu tài tử phong lưu, bao nhiêu hào môn phú quý, đều ôn tồn nhỏ nhẹ nói chuyện với nàng, giống như là những ngôi sao vây quanh trăng sáng, để cho nàng sinh ra một loại ảo giác hạnh phúc.
"Hôm nay là ngày yết bảng nha."
Lục Tiêu Tiêu thì thào tự nói, trong lòng tràn đầy mơ màng, nghĩ đến nếu như người đứng đầu bảng có thể đến đây cùng mình cùng chung đêm đẹp thì tốt rồi, tài tử giai nhân mới là giai thoại đấy.
Nếu như cuối cùng tiện nghi cho tên quyền quý bụng phệ nào đó, Lục Tiêu Tiêu cũng cảm thấy mình không cam tâm, những người kia đều chỉ là vui đùa một chút, không thể nào có chân tâm.
Mà nho sinh thì khác biệt, Lục Tiêu Tiêu tự thấy mình diễm lệ xuất chúng lại có tài tình, hơn nữa lại còn là thân thể hoàn bích, nói không chừng tài tử có thể chuộc thân vì mình, có thể đưa mình ra khỏi biển lửa, dù là không làm được chính thất cũng tốt hơn tương lai có thể đoán trước ở đây.
Hơn nữa Lục Tiêu Tiêu cảm thấy bằng vào bản lĩnh của mình, nhất định có thể lấy được niềm vui của lang quân.
Loại ảo tưởng này không thể ức chế dâng lên trong lòng nữ tử, cho dù trôi qua nhiều năm như vậy, loại chuyện này hầu như là chưa từng phát sinh qua.
"Tiêu Tiêu ! Tiêu Tiêu ! ngươi ở đâu? Nhanh chuẩn bị một chút, đã yết bảng rồi, nghe nói hội nguyên muốn đi qua đây đấy! ".
Phía dưới truyền đến tiếng thét kích động chói tai của tú bà.
"A!"
Lục Tiêu Tiêu cũng hưng phấn mà kêu một tiếng, vội vàng đi từ trên lầu các xuống.
Đợi khi nàng rời đi, trên lầu các cũng chỉ còn lại những con mèo lặng lẽ ăn thịt.
"Meo ! ".
Động tác của tất cả đám mèo đều dừng lại một chút, có một con mèo hoang từ trong khe hở mái hiên chui vào.
Con mèo từ bên ngoài đến ánh mắt rất hung ác, khiến cho những con mèo khác sợ tới mức nhao nhao né tránh, nó trực tiếp đi tới trước chén đựng thịt, ngậm trong mồm lên một miếng thịt rồi rời đi, vào lúc lần nữa xuất hiện đã lên đến nóc nhà.
Con mèo màu xám này nhìn tới phía mặt sông Khai Dương, chải vuốt bộ lông một phen tiếp đó liền ăn thịt.
Đột nhiên, tựa như có dòng điện tháo chạy qua, một chút cọng lông của con mèo dựng lên, sau đó lại bình tĩnh lại, ánh mắt nguyên bản nhiều thêm vài phần sắc thái nhân tính hóa cũng trở nên bình tĩnh trở lại.
"Meo ! ".
Sau khi kêu meo một tiếng cũng không sợ hãi không gấp gáp.
Trước đây Huyền Cơ cũng phiền não vì thi ảnh ở trong cỗ quan tài kia, thậm chí còn thường cách một đoạn thời gian chuyển giao một con mèo xuống nước để nhìn xem, bảo đảm quan tài không sao.
Chỉ là trong khoảng thời gian dạo gần đây tình huống trong sông không thích hợp lắm, cho lên cũng không có cho mèo xuống sông nữa.
Mà quan tài quả nhiên đã xảy ra chuyện, chỉ là không ngờ rõ ràng bị thủy tộc trong sông diệt mất thi ảnh.
Nguyên bản còn nghĩ dẫn thiên lôi qua, nghĩ phơi nắng dương hỏa, nhưng đều có tai họa ngầm, không ngờ rằng cứ như vậy ngoài ý muốn giải quyết xong.
Huyền Cơ có thể cảm giác được quan tài đã bị đưa đi rồi, cái này rất bình thường, thủy tộc phát hiện thứ đó, không mang đi mới là lạ, nhưng ả không gấp một chút nào.
Nếu như Thủy Thần Khai Dương đã chết, vậy cho dù quan tài kia bị mang đi cũng không cần phải gấp.
"Meo ! ".
Tối nay chính là thời điểm ta lại nhận được thân thể người rồi!
Từng đạo khí tức vô hình không ngừng bay tới, dần dần dung nhập vào thân hình con mèo này.
Con mèo nhìn tới mặt sông, trong ánh mắt hiện lên đồ vật giống như sương mù, sau đó thịt cũng không ăn, trực tiếp rời khỏi nóc nhà, nhẹ nhàng nhảy lên liền phóng vào cửa sổ một chỗ hành lang vòng tròn Vân Hương Các.
"Meo ! ".
Tiếng mèo kêu ngoài cửa để cho Trác Tình đang nghỉ ngơi trong phòng thoáng cái bừng tỉnh, trong lòng không khỏi có một loại cảm giác kinh hoảng.
Nhưng rất nhanh, lòng bàn tay tản mát ra từng đợt cảm giác ấm áp để cho cảm giác tim đập nhanh của Trác Tình cũng dần dần yếu bớt, nàng cúi đầu nhìn bàn tay của mình, nhớ tới vị giang hồ khách kia nói.
Loại cảm giác hoảng hốt này, chẳng lẽ trong lầu thật sự có yêu quái?
Trác Tình dùng tay phải che ngực, dường như như vậy có thể làm cho mình an tâm hơn.
Tối nay trong Tranh Diễm Thính đã định trước cực kỳ náo nhiệt, hơn nữa cũng sẽ cần càng nhiều cô nương đi qua làm nền, Trác Tình cũng chỉ đành đứng dậy sửa sang lại trang phục dung nhan, khúc tỳ bà của nàng cũng rất là nổi danh, cũng đã từng tiếng lành đồn xa, nhưng đêm nay lại cũng chỉ là một trong những món phụ gia.
Dưới nhiệt lưu trong thân thể, cảm giác say rượu đêm qua của Trác Tình cũng đã giảm bớt không ít, đầu cũng chẳng đau đớn nữa, trong lòng liền không khỏi nhớ tới vị giang hồ khách kia, vì sao hắn không trở lại, là vì không có tiền sao?
Đang lúc trang điểm, bỗng nhiên có một tỷ muội kêu to ở ngoài cửa ra vào.
"Trác tỷ tỷ, có khách chỉ tên muốn ngươi đi tới, là vị Long đại hiệp kia!"
Trên mặt Trác Tình hiện ra vui mừng, lập tức liền vọt tới trước cửa.
"Hắn đã đến? Ở đâu?"
Tỷ muội bên ngoài cười hì hì nói.
"Chính là trong nhà trên mặt nước lần trước ý, đoán chừng là lại đến tối đấy, thật là hâm mộ tỷ tỷ, buổi tối không cần đi tới Tranh Diễm Thính nữa rồi! Nhìn tỷ tỷ cao hứng như vậy, bổn sự của vị giang hồ khách phải chăng đặc biệt giỏi, đặc biệt biết dùng xảo kình?"
"Ai nha, ba hoa!"
Trác Tình đùa giỡn cùng tỷ muội một chút, sau đó lại trở về trang điểm và ăn mặc càng thêm tỉ mỉ một chút mới vội vàng rời khỏi.
Lúc vào trong phòng nhà trên mặt nước, Dịch Thư Nguyên đã sớm ở nơi này.
"Long đại hiệp!"
Trên mặt Trác Tình hiện lên vui mừng, mặc dù biết mình chẳng qua chỉ là tưởng tượng, nhưng cũng cần gì phải kiềm chế đâu?
Dịch Thư Nguyên làm một cái chắp tay theo lễ giang hồ.
"Trác cô nương, Long mỗ lại tới quấy rầy."
"Long đại hiệp lần này sẽ lại không mang đủ tiền đó chứ?"
Hiển nhiên so với lần thứ nhất trước đó, lúc này Trác Tình ngay từ đầu cũng rất buông lỏng, nghe nàng trêu chọc, Dịch Thư Nguyên cũng lộ ra một chút lúng túng.
"Lần này nhất định là đủ, chẳng qua hôm nay nơi này có thể sẽ gặp chuyện không may, Long mỗ là tới đây trừ yêu quái, hy vọng Trác cô nương giúp ta."
Trác Tình lộ vẻ mặt hiếu kỳ.
"Vậy ta nên làm như thế nào?"
Dịch Thư Nguyên nghiêm túc suy nghĩ một chút sau đó nhìn Trác Tình nói.
"Trác cô nương một hồi chớ lên tiếng kinh hô là được!"
Trác Tình sững sờ nhìn Dịch Thư Nguyên, vị Long đại hiệp này nhìn nàng vô cùng chăm chú, ánh mắt nhìn không chuyển mắt, thỉnh thoảng lại đảo qua cao thấp quanh thân làm cho tim nàng đập rộn lên không biết làm sao.
Dịch Thư Nguyên cảm thụ được khí tức của Trác Tình, cùng với đạo tình cảm nho nhỏ rõ ràng của nàng trút xuống trên người hắn, tựa như có thể cảm nhận được dòng suy nghĩ lên xuống của nàng.
Giờ phút này trong lòng Dịch Thư Nguyên không có tạp niệm, ý niệm vẫn là bắt lấy miêu yêu để hiểu rõ bí mật chín tính mạng trong đầu như trước kia, như vậy hắn giờ khắc này càng giống như là lại cùng miêu yêu, đánh cờ cùng chính mình.
Nhất tâm đa dụng kéo dài đạo của mình.
Đều nói ánh mắt là cửa sổ tâm linh, xuyên thấu qua ánh mắt của Trác Tình, cái loại căng thẳng cùng với chờ mong này cũng dần dần xuyên vào trong lòng Dịch Thư Nguyên.
"Gió xuân khó hiểu, tình cảm khó tiêu, cười vui bao nhiêu, u buồn mấy phần, kinh hồng thoáng qua, phù sinh như mộng."
Như là nói cho mình nghe, cũng như là nói cho Trác Tình nghe, Dịch Thư Nguyên nói nhỏ, trên mặt nổi lên ánh sáng yếu ớt, thân hình ở trong mắt Trác Tình như nước như ánh sáng.
Trác Tình dần dần mở to hai mắt, sau đó hai tay che miệng đang kinh hãi mở lớn ra, Long đại hiệp trước mặt rõ ràng đã biến thành hình dạng của nàng, chỉ là quần áo trên người vẫn là một bộ áo màu đen kia.
"Long đại hiệp, ngài…"
Cõi lòng Trác Tình đã khiếp sợ đến tột đỉnh, thậm chí còn có chút sợ hãi, nhịn không được lui về phía sau mấy bước.
Mà Dịch Thư Nguyên thật ra cũng đồng dạng kinh ngạc, hắn theo bản năng sờ lên gương mặt của mình, cảm thụ xúc cảm tinh tế tỉ mỉ.
Đây không phải là biến ảo, đây là Địa Sát Biến!
Thành rồi! Ta lại là luyện thành rồi?
Ta còn chưa có bắt miêu yêu nữa đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận